
àng một việc rất quan trọng.”
Sở Bắc Tiệp động lòng, hỏi: “Việc quan trọng gì? Không thể nói ngay sao?”.
Đôi mắt sáng rõ lộ vẻ bướng bỉnh và tùy hứng, Sính Đình lắc đầu: “Một việc rất quan trọng, phải chọn ngày khó quên để nói.”
Sở Bắc Tiệp
đang định hỏi tiếp, Mạc Nhiên đã bước vào, bẩm báo: “Vương gia, tất cả
đã chuẩn bị xong.” Nhìn tình hình trong phòng, hắn cẩn trọng hỏi thêm:
“Vương gia có cần xuất phát muộn hơn không?”.
“Không, lập
tức xuất phát.” Sở Bắc Tiệp buông Sính Đình ra, để nàng nằm trên gối.
Nhìn mái tóc đen xõa dài, muôn phần xinh đẹp, vẻ mặt cương nghị đầy xót
xa, cuối cùng chàng nói, “Ta sẽ cố gắng trở về.”
Sở Bắc Tiệp nhìn đăm đăm vào đôi mắt bỗng chốc bừng sáng của nàng, rồi quả quyết quay người, bước ra khỏi cửa.
Tuấn mã tốt nhất đã ăn no, đang gõ móng lộp cộp trước đại môn.
Sở Bắc Tiệp lên ngựa, mắt hổ nhìn về phía Mạc Nhiên.
Mạc Nhiên cắn răng, gật đầu nhận sự ủy thác.
Lúc này Sở
Bắc Tiệp mới hướng về phía những cận vệ, cất giọng: “Bản vương đến vương cung nhận lệnh của Đại vương, sau đó sẽ quay về họp bàn với các ngươi.
Chúng ta sẽ tiến về biên cương tiếp quản binh quyền. Tiểu tử các ngươi
hãy bảo vệ biệt viện cẩn mật, không được để xảy ra bất cứ sai sót nào.”
Những cận vệ đều là tướng sĩ dũng mãnh trên sa trường, đã trải qua hàng trăm trận
chiến, nay nghe tin quân địch đang đe dọa biên cương Đông Lâm, thì nhiệt huyết trào dâng. Nghe lời này của Sở Bắc Tiệp, người người ý chí sục
sôi, đồng thanh hưởng ứng.
Sở Bắc Tiệp nở nụ cười vừa ý, dứt khóat vung roi, tuấn mã phi như bay trên con đường ngập tuyết.
Bóng dáng tràn đầy kiêu hùng ít ai bì kịp lại càng kiên cường trong mắt mọi người.
Trong phòng, Sính Đình lặng lẽ ngồi ôm gối.
Thấy bên
ngoài có tiếng hô vang, mí mắt nàng giật giật, biết rằng Sở Bắc Tiệp đã
khởi hành, trong lòng bỗng chốc trống trải vô cùng.
“Vương gia đã biết chưa?”
Sính Đình ngẩng đầu, phát hiện Túy Cúc đã vào phòng từ lúc nào.
“Mồng Sáu tháng Giêng là sinh thần của Vương gia, đợi chàng trở về, ta sẽ nói với chàng.”
Túy Cúc
không hiểu, lo lắng: “Sao cô nương không nói luôn với Vương gia mà lại
trì hoãn đến mồng Sáu tháng Giêng? Thật là, sao càng là người thông
minh, đến những lúc này lại càng cố tình huyễn hoặc? Cứ tiếp tục như
vậy, không có chuyện gì cũng thành ra có chuyện.”
Sính Đình
chau mày, lắc đầu, vừa suy nghĩ vừa nói: “Cũng chẳng biết tại sao, khi
Vương gia nói phải trở về thành đô, trong lòng ta đã cảm thấy bất an,
chỉ e thành đô Đông Lâm xảy ra chuyện gì đáng sợ. Vào thời khắc quan
trọng nhất, Vương gia sẽ cần phải quyết đoán, nên càng ít ràng buộc cho
chàng càng tốt. Tin ta mang thai tạm thời chưa cần nói với Vương gia,
tránh trở thành gánh nặng cho chàng.”
Túy Cúc kinh ngạc nhìn Sính Đình, giọng nói khẽ hơn: “Mạc Nhiên từng nói cô nương có tài thao lược nơi trướng soái, nghe ngữ khí của cô nương, liệu có phải
đã đoán ra manh mối gì?”.
“Có thể đoán được gì chứ?”, Sính Đình cười khổ, “Lâu lắm rồi ta không hề biết tin tức bên ngoài.”
Bức thư cuối cùng gửi nàng, Dương Phượng chỉ nói Tắc Doãn đã quy ẩn, không có gì thêm.
Cũng có thể Dương Phượng không muốn nàng mệt mỏi vì những chuyện tranh quyền đoạt vị của người đời.
Đông Lâm
từng có đại chiến với hai nước Quy Lạc và Bắc Mạc, binh lực cả ba bên
đều bị tổn thương. Hiện tại, quốc gia có thực lực khiêu chiến với Đông
Lâm, e chỉ có Vân Thường trước nay vẫn đứng ngoài cục diện chiến tranh.
Chỉ là, sao Vân Thường lại đột ngột thay đổi quốc sách phòng vệ, bạo gan uy hiếp Đông Lâm quân lực hùng hậu nhất tứ quốc?
Sính Đình
quay lại nhìn Túy Cúc, nở nụ cười hiền hòa: “Không cần lo lắng, dù thời
cuộc thay đổi thế nào, có hai điểm ta tuyệt đối chắc chắn.”
Nghe những lời dịu dàng mà tràn đầy tự tin của nàng, Túy Cúc truy hỏi: “Hai điểm nào?”
“Điểm thứ nhất, dù Đông Lâm phải đối mặt với kẻ địch lớn mạnh đến đâu, Vương gia cũng sẽ chiến thắng.”
Về điểm này Túy Cúc đương nhiên đồng ý, vội gật đầu, rồi lại hỏi: “Thế điểm thứ hai là gì?”
“Điểm thứ
hai ư?” Sóng mắt mênh mang, Sính Đình đầy tự hào, “Dù Vương gia ở tận
nơi đâu, chỉ cần ta gặp nguy nan, chàng sẽ lập tức trở về bên ta.”
Túy Cúc ngạc nhiên.
Cô nương
thông minh đến mức khó đối phó ấy hết lần này đến lần khác thử lòng
Vương gia, giờ sao có thể tràn đầy lòng tin với Vương gia như thế?
Chẳng buồn
để ý đến vẻ ngạc nhiên của Túy Cúc, Sính Đình mỉm cười, uể oải vươn vai: “Có hai điểm này, ta đâu cần hao tổn tâm sức vì bất cứ điều gì khác.
Túy Cúc, ngươi hãy chăm sóc hài nhi trong bụng ta cho tốt, khi Vương gia về, ta phải khỏe mạnh, trắng trẻo, mập mạp mà báo tin vui với chàng.”
Túy Cúc gật đầu rồi ra ngoài xem ấm thảo dược đang sắc cho Sính Đình, đến tiểu viện, bỗng gặp Mạc Nhiên đi tiễn Sở Bắc Tiệp về.
Mạc Nhiên lo lắng nói: “Vương gia đi rồi. Sao sắc mặt cô nương lại lạ lùng thế kia?
Có phải Bạch cô nương xảy ra chuyện gì không?”
Túy Cúc lắc
đầu, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, khuôn mặt đầy vẻ mơ màng của một thiếu nữ, giọng xa xăm: “Đến giờ ta mới biết, nữ nhân tìm được nam nhân trong mộng của mình