
chàng sao có thể không lo lắng cho vương huynh ở tận thành đô?
Sở Bắc Tiệp nhanh chóng xé bỏ niêm phong, giở tờ thư ra, chăm chú đọc.
Thư không
dài, đều là bút tích của Đại vương, không một chữ nào do người khác
viết. Sở Bắc Tiệp đọc thư, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng, khiến Mạc
Nhiên cũng cảm thấy lo lắng, nín thở chờ đợi.
Sở Bắc Tiệp
đọc qua toàn thư, chắp tay sau lưng, hồi lâu mới nói: “Vân Thường và Bắc Mạc liên minh, mang theo ba mươi vạn quân tiến đến biên giới Đông Lâm.”
Đã cùng Sở
Bắc Tiệp vào sinh ra tử trên chiến trường, Mạc Nhiên hiểu rõ binh lực
của tứ quốc. Một năm trước, Đông Lâm đại chiến với Bắc Mạc, binh lực của Bắc Mạc không hề lớn mạnh. Vân Thường thì đã co đầu rụt cổ, nghỉ ngơi
dưỡng sức thời gian dài. Suy tính một lát, Mạc Nhiên hỏi: “Vân Thường cử vị tướng nào thống lĩnh binh mã?”.
Sắc mặt đang vô cùng trầm trọng, nhưng Sở Bắc Tiệp vẫn vui mừng nhìn Mạc Nhiên, tán
thưởng: “Mạc Nhiên hỏi trúng trọng điểm. Rất tiến bộ.” Ánh mắt thoáng
tia sắc bén, Sở Bắc Tiệp nhả ra hai từ: “Hà Hiệp.”
“Hà Hiệp?”
Mạc Nhiên đã đoán ra vài phần, nhưng khi nghe câu trả lời của Sở Bắc
Tiệp vẫn phải cau mày, “Kẻ này võ công mưu lược hơn người, e là Đông Lâm ta chỉ có Vương gia mới đọ được với hắn. Cuối cùng, Vân Thường đã huy
động đến Phò mã của họ. Có điều Bạch cô nương…”
“Sính Đình không biết gì hết”, Sở Bắc Tiệp nói, “Sính Đình không cần thiết phải liên quan tới những việc này.”
Mạc Nhiên
gật đầu tán thành: “Đúng là như vậy.” Dòng suy nghĩ lại quay về việc
quân của Đông Lâm, hắn có chút lưỡng lự: “Liên quân Vân Thường và Bắc
Mạc tự xưng ba mươi vạn, nhưng theo Mạc Nhiên, trên thực tế nhiều nhất
cũng chỉ mười lăm vạn. Với binh lực hiện tại của Đông Lâm, Vương gia
thống soái toàn quân, cộng thêm những tướng sĩ dũng mãnh trước nay vẫn
theo Vương gia, cũng đủ sức chống trả kẻ thù.”
Ánh mắt Sở
Bắc Tiệp trở nên xa xăm, trên khuôn mặt anh tuấn góc cạnh thoáng nụ cười chua xót: “Nghĩ khi trước, Đông Lâm ta chinh chiến đông tây, chỉ có đại quân ta uy hiếp biên giới các nước, đâu ngờ có ngày lại bị kẻ khác uy
hiếp thế này? Trong trận đại chiến với Bắc Mạc, không thể thẳng tiến đến thành đô Bắc Nha Lý, để nay Bắc Mạc có cơ hội quay sang liên quân với
Vân Thường. Giờ xem ra, đó thực là sai lầm rất lớn của bản vương.”
Trận chiến
Bắc Mạc bị Bạch Sính Đình phá hỏng, quá trình đó vô cùng phức tạp. Mạc
Nhiên là người hiểu rõ nội tình, Bạch Sính Đình chính là tử huyệt của Sở Bắc Tiệp, điều này hắn rõ hơn ai hết.
Sở Bắc Tiệp nói xong những lời này, Mạc Nhiên cũng biết điều nín bặt, không thêm lời gì.
Biểu cảm trên mặt Sở Bắc Tiệp thâm trầm khó đoán, khiến người khác chẳng thể lần ra manh mối.
Không khí
nặng nề khiến người ta ngạt thở. Mạc Nhiên chờ mãi, đành chuyển hướng:
“Trước mắt, quân địch đang uy hiếp quân ta, đối thủ Hà Hiệp lại là danh
tướng đương thời. Nếu không có sự chỉ huy của Vương gia, e là quân ta
không chống chọi được bao lâu. Vương gia có định quay về thành đô, chuẩn bị nghênh chiến?”.
Dáng vẻ vạm
vỡ rắn rỏi kiên nghị ẩn chứa khí khái hào hùng thét ra lửa trên sa
trường, Sở Bắc Tiệp cười gằn, đáp: “Tuy nói là quy ẩn, nhưng quốc gia
gặp nạn, Hà Hiệp dám coi thường Đông Lâm ta, bản vương sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Ta sẽ lập tức xuất phát.”
Mạc Nhiên đờ người ra. Sở Bắc Tiệp quay lại, nói: “Bản vương một mình cưỡi ngựa về thành đô gặp vương huynh.”
“Vương gia?”
Sở Bắc Tiệp
xua tay ngăn Mạc Nhiên, căn dặn: “Trên chiến trường có bản vương là đủ
rồi, ngươi và các huynh đệ ở lại đây bảo vệ Sính Đình.” Hơi ngừng lại,
Sở Bắc Tiệp nhìn ra ánh sáng ban mai phía đông bên ngoài cửa sổ, lãnh
đạm nói: “Vương tẩu không thể quên mối thù hạ độc hai vương nhi nên vẫn
sai người bí mật theo dõi nơi này, đợi cơ hội sẽ hại Sính Đình. Ngươi
nên biết phải ứng phó thế nào.”
Mạc Nhiên
trang nghiêm đáp: “Thuộc hạ đã cử người giám sát bọn họ. Bản lĩnh họ rất tốt, nhưng ít người, với lượng người và võ công của những cận vệ chỗ
chúng ta, hoàn toàn có thể đối phó được. Thuộc hạ chỉ có chút lo lắng,
nhỡ sau khi Vương gia đi, Vương hậu quyết tâm trừ bỏ Bạch cô nương mà
điều động đến quân đội…”.
“Vương hậu
có thể điều động đội quân nào của Đông Lâm đến tấn công nơi ở của Sở Bắc Tiệp ta?” Giọng nói thấp trầm của Sở Bắc Tiệp tràn đầy tự tin, “Đây
cũng là nguyên nhân bản vương để ngươi ở lại, chỉ cần có ngươi đại diện
cho bản vương đứng ở đại môn, liệu tướng quân nào dám manh động?”.
Đúng là như
vậy, tất cả quân đội Đông Lâm đều coi Sở Bắc Tiệp như thần thánh. Mạc
Nhiên là đệ nhất tâm phúc của Sở Bắc Tiệp, là đại diện xuất sắc nhất của vị tướng quân danh tiếng lẫy lừng.
Sở Bắc Tiệp
ngẩng đầu suy nghĩ hồi lâu, như vẫn đang tính toán việc gì. Ánh mắt lướt qua thanh bảo kiếm trên tường, Sở Bắc Tiệp đi đến, lấy thanh bảo kiếm
vẫn luôn sát cánh trên sa trường xuống, khẽ mân mê trong lòng bàn tay.
Phòng trong của biệt viện.
Tia mừng vui xen lẫn kinh ngạc thoáng qua trong mắt Túy Cúc.
Túy Cúc đã bắt mạch xong cho Sính Đình, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng dò hỏi.
Sính Đình m