
lần đầu tiên được ở gần Mạc
đến thế, gần đến nỗi như hai cuộc sống xa lại bỗng dưng đan vào nhau,
tay trong tay chẳng rời. Suy nghĩ ấy khiến cho cậu vừa hoảng sợ vừa buồn bã. Bất giác, cậu toan đấy người con gái ra nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào thì tai đã vô tình nghe thấy những tiếng lảm nhảm của cô trong giấc mộng thoáng qua. Cậu ghé sát lại hơn nữa, cố nghe cho rõ xem cô đang
nói gì. Trái tim cậu đang run lên vì hồi hộp bỗng hóa đá trong giây lát
vì cô chỉ gọi tên một người: “Tư Niên, Ôn Tư Niên.”
Đó là ai mà
đến khi rơi vào giấc mộng mị cô cũng nhất quyết không chịu quên tên? Mói tình ấy ra sao, người con trai ấy phải như thế nào mà được cô khắc sâu
vào tâm trí và hoài nhớ khôn nguôi đến vậy? Nhìn người con gái chìm vào
giấc mộng mà cũng chẳng được bình yên, một nỗi chua xót gợn lên trong
lòng cậu. Cậu khẽ vuốt hàng lông mày của cô và nói: “Rồi cậu nhất định
sẽ tìm được người đó thôi mà.”
Từ khi nào Diệp Tử Khiêm bỗng trở
nên rộng lòng với cô như vậy? Ai cũng thấy rõ từ sau khi cuộc thi
Olympic kết thúc, thái độ của cậu dành cho Tô Mạc thay đổi một cách khó
hiểu. Nói như Ngô Du Du thì đúng là: “Tô Mạc, cậu ăn may như chó vớ được khúc xương rồi đấy! Hotboy ấy chưa bao giờ tử tế với bất cứ ai như thế
đâu!”
Nhưng trong mắt Tô Mạc, ngoài việc Tử Khiêm đã thôi cái trò chơi bới óc ác miệng thì cậu ta vẫn chẳng có gì khác thường, tính tình
vẫn khi nắng khi giông, toàn cái kiểu đang nói chuyện dở vài câu thì nổi đóa lên, lúc sau lại tìm đến cô khơi chuyện như kẻ rỗi hơi.
Tuy
nhiên, thấy cậu hotboy xưa nay tính tình thất thường như thời tiết bỗng
dưng trở nên khác thường, Tô Mạc dè chừng nhắc nhở: “Diệp Tử Khiêm, thật ra tôi thấy cậu cứ như ngày xưa còn hơn, giờ cậu thế này tôi thấy sờ sợ làm sao ấy!”
Vì lời nhắc nhở đó, ba ngày liền chàng thiếu gia
kiêu ngạo không thèm nhìn mặt cô. Thế càng may, cô thấy mình vừa thoát
khỏi được hàng tấn gánh nặng, ngày nào cũng phải đối phó với cái tên
“sáng nắng chiều mưa buổi trưa bình thường” ấy, mệt cả người!
Chưa kể mấy hôm nay hễ đặt lưng xuống cô lại nằm mơ liên tiếp. Ôn Tư Niên và cô hồi còn nhỏ ngồi bên nhau trên chiếc ghế đá trong vườn dưới ánh nắng hè oi bức. Ôn Tư Niên giấu bố mẹ mang tới một quả dưa hấu bỏ tủ lạnh
mát rượi, bổ làm hai phần, mỗi đứa một phần lấy thìa xúc ăn. Mạc rất
lười khều hạt dưa nên thướng mới nhấn nhá được hai miếng đã nhõng nhẽo
chê dưa lắm hạt không chịu ăn. Ôn Tư Niên đành gẩy hạt giúp rồi mới đưa
cho cô. Lần nào cậu cũng làm thế, lâu dần thành thói quen đến độ Mạc
chưa cần nói năng gì cậu đã nhanh nhảu tự giác cầm thìa gẩy hạt.
Cô nhoẻn miệng cười ngây ngô trong giấc mộng. Đột nhiên khung cảnh trước
ngày Ôn Tư Niên bỏ đi hiện ra như cuộc phim được tua nhanh đến hồi kế
tiếp. Hôm ấy anh hứa đưa cô đi ngắm hoa sen. Cô chưa bao giờ quên câu
nói quen thuộc của anh: “Mùa hè được ngắm hoa sen thì còn gì bằng. Hôm
nào trời đẹp chúng mình ra đầm bắt cá đi. Rồi anh sẽ mua cho em một đống kem Yili Bốn Vòng, ăn cho căng bụng thì thôi!” Lúc nào cũng vậy, anh
hay dùng những lời hứa vô vọng để dỗ dành cô. Nực cười ở chỗ câu nào cô
cũng nghĩ là thật hết.
Bao nhiêu năm rồi không biết, cô vẫn cứ
đợi chờ trong vô vọng, dù thế nào cô cũng không dám ép mình tin rằng… có lẽ những hứa hẹn năm xưa chỉ là buột miệng nói ra để dỗ dành một đứa
trẻ con mà thôi.
Một hôm, trong lúc thể dục giữa giờ, Tô
Mạc hốt hoảng khi nhìn thấy mình bị vây kín trước cửa nhà vệ sinh. Một
đám nữ sinh lũ lượt chặn cứng lối vào, cô chỉ có thể thoát ra nếu biết
thuật vượt tường như Ninja. Cô đành chon chân tại chỗ và e dè hỏi:
- Xin lỗi, mấy bạn có việc gì thế?
- Tô Mạc đấy phải không? – Đứa con gái cầm đầu lạnh lùng nhìn cô. Con bé
trông cực kì xinh đẹp, nhưng xinh theo kiểu chảnh và đáo để. Bộ đồng
phục trắng phớ rập khuôn nhàm mắt không tài nào che nổi vẻ khác biệt
toát lên từ con bé.
Hình như Tô Mạc cũng từng nghe tiếng nhỏ. Con nhỏ tên là Bạch Hạ, cũng là hotgirl trong trường, sánh ngang với Diệp
Tử Khiêm. “Nhỏ tìm mình làm gì nhỉ?”. Tô Mạc hơi chột dạ nhưng vẫn lịch
sự gật đầu. Sắc mặt Bạch Hạ bỗng trở nên khó hiểu, con bé soi cô một
lượt từ đầu đến chân và hỏi một đứa khác bên cạnh như thể không tin vào
những gì mình vừa trông thấy:
- Sao mày bảo Diệp Tử Khiêm thích nó?
- Đúng mà! – Đứa “tay chân” gật đầu lia lịa khiến mặt mũi Bạch Hạ trông càng đáng sợ hơn.
Bạch Hạ ném vào Tô Mạc một cái nhìn khinh miệt:
- Tao chẳng thấy nó có điểm gì khiến Tử Khiêm phải thích hết!
- Đúng, đúng, đúng! Mấy bạn hiểu lầm rồi, tớ có thân thiết gì với Diệp Tử Khiêm đâu. – Tô Mạc lên tiếng phụ họa vì đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng từ trước đến giờ cô chưa nghe ai đồn thổi bất cứ điều gì giữa Diệp Tử Khiêm và Bạch Hạ. Nếu cặp đôi đình đám này mà có chuyện gì thật thì
cô đã tiêu đời từ lâu rồi.
Nhưng Tô Mạc cũng nhanh trí, cô nhoẻn miệng cười thành khẩn và thanh minh cật lực:
- Tớ không thân với cậu ta thật mà, có mỗi một lần đi thi với nhau thôi chứ ngày thường chả nói chuyện bào giờ!
- Tao nói chuyện với mày đấy à? – Đôi lông mày đẹp nh