
đùa bỡn quay tròn.
Thảm nhất chính là,
nàng cũng bởi vì mê luyến vẻ ngoài của hắn, bất tri bất giác yêu hắn, không thể
tự rút thân ra được.
"Nếu là ta cảm
thấy trừ ngươi ra nữ nhân nào cũng được, kia ban đầu ta cưới Bạc Bảo là tốt
rồi, sẽ không trăm phương ngàn kế đem ngươi cưới vào cửa." Phượng Húc Nhật
vội vàng trấn an tức giận của nàng. Cô gái nhỏ này lúc tức lên, tựa hồ vô cùng
quật cường.
Trăm phương ngàn kế?
Nàng sao cảm thấy những lời này nghe là lạ ?
"A!" Yêu Hỉ
ngước mắt, lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện."Bạc Bảo mất tích, là
do ngươi?"
Phượng Húc Nhật than
nhẹ một tiếng. Hắn mới vừa có nói ra bí mật gì không được nói sao?
"Phượng, Húc,
Nhật!" Nàng nhìn thấy hắn có chút chần chờ, nàng cũng biết, nam nhân này
thật là tà ác tới trong xương rồi!
"Dạ dạ dạ, ta thừa
nhận." Hắn đem nàng ôm ngồi lên thành giường."Ta thừa nhận cùng ta có
quan hệ, nhưng đây hết thảy cũng là vì muốn ngươi gả cho ta, ta yêu ngươi nha!
Yêu Hỉ."
"Ngươi. . . . .
." Tà ác nam nhân!
Kết thúc
Nàng nhìn chằm chằm
hắn, lại thấy hắn nhanh chóng đè lên thân thể nàng, che lại môi của nàng, để
cho nàng một câu nói cũng đều nóikhông ra được.
Phượng Húc Nhật biết
mỗi khi nàng tức giận thì hắn chỉ cần dâng lên thân thể của mình , liền có
thể tạm thời tránh né cơn tức của nàng.
Bởi vì, nàng dù có nổi
đóa thế nào, cũng sẽ không quên thưởng thức nam sắc mà nàng mê luyến này.
Có cái gì thắc mắc, thì
để sáng mai giải quyết nốt đi.
***
Hôm sau, Yêu Hỉ còn
chưa kịp tìm Phượng Húc Nhật tính sổ, hắn sáng sớm đã ra khỏi cửa đi giải quyết
chuyện của Hà Tịnh Tuyết.
Yêu Hỉ không có hứng
thú muốn biết Hà Tịnh Tuyết sẽ bị xử lí như thế nào, hay Hà thị sẽ bị hai huynh
đệ tà ác nhà Phượng gia đánh ngã ra sao, nàng chỉ để ý mình ở trong lòng Phượng
Húc Nhật có phải hay không chỉ là một quân cờ, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc,
hắn có thể vứt bỏ nàng hay không?
Hơn nữa, sau khi Bạc
Bảo trở về, chuyện có thể hay không sẽ còn biến hóa đây?
Mấy ngày nay, Yêu Hỉ
vẫn luôn lâm vào phiền não như vậy.
Mà Phượng Húc Nhật mỗi
đêm cùng nàng lăn lộn, biết nàng chưa thương hắn thật sâu, nên luôn đem hết
toàn lức ra hấp dẫn nàng.
Hắn một lần lại một lần
nói những lời nói ôn như, nhưng trong lòng nàng vẫn không thể nào giải đáp.
Chiều hôm đó, tỳ nữ của
Tục Hương lâu đưa tới một phong thơ, chỉ đích danh nàng nhận.
Yêu Hỉ vừa mở ra lá thư
xem.
Sau khi đọc qua, sắc
mặt nàng liền thay đổi.
Thì ra Bạc Bảo là bị
sơn tặc bắt đi, hơn nữa kẻ chủ mưu chính là Phượng Húc Nhật!
"Phượng Húc
Nhật!" Yêu Hỉ tức giận đến cả người phát run, không có chút nào hình tượng
đem hắn đang ngủ trưa đánh thực."Ngươi giải thích rõ ràng cho
ta!"
Phượng Húc Nhật trên
giường chậm rãi tỉnh lại, nhìn nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, thật
muốn cắn một cái.
Vì vậy hắn không chút
nghĩ ngợi vươn bàn tay muốn bắt được tay nhỏ bé của nàng, không nghĩ tới lại bị
nàng nhét vào lòng bàn tay một trang giấy.
"Đây là cái
gì?"
"Ngươi còn có mặt
mũi hỏi ta? Bạc bảo mất tích, nguyên lai là ngươi mướn sơn tặc đem nàng bắt
đi!" Lần này nàng nếu gặp Bạc Bảo, muốn giải thích thế nào cũng người ta
đây?
"À." Hắn cũng
thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này, không sai biệt lắm, hiện tại có thể đem
Bạc Bảo nhận trở về."Nàng ở nơi đó ăn ngon, mặc đủ ấm, rất an
toàn."
"Ngươi còn dám
nói!" Yêu Hỉ sinh khí khẽ run, cắn hàm răng."Khi Bạc Bảo trở lại, ta
biết càng nàng giao phó thế nào?"
"Giao phó cái
gì?" Phượng Húc Nhật thiêu mi, không hiểu hỏi.
"Ta cướp đi thân
phận phu nhân của nàng! Nàng nếu muốn lấy lại thân phận của nàng, phu quân của
nàng. . . . . ." Nàng nhìn hắn một cái, đột nhiên cảm thấy trong dạ dày
dâng lên một cỗ chua xót.
"Ngươi sẽ trả cho
nàng sao?" Hắn ngồi ở trên giường, nhìn nàng bộ dạng buồn lo vô cớ, nói
thật, nhìn trông rất khả ái.
"Ngươi. . . . .
." Yêu Hỉ tức giận trừng hắn một cái."Đây hết thảy đều là ngươi làm
hại, ngươi còn dám ở một bên nói mát! Mặc dù ta cùng Bạc Bảo không phải là tỷ
muội cùng thân sinh, nhưng là chúng ta có thiên địa làm chứng, đời này có phúc
cùng hưởng, có nạn cùng chịu, nên của Bạc Bảo . . . . . . Ta. . . . . . Ta
không thể cướp đi."
"Nha đầu
ngốc." Phượng Húc Nhật bất đắc dĩ thở dài một cái, đem nàng kéo vào trong
ngực. "Người ban đầu ta muốn cưới chính là ngươi, là ngươi làm điều thừa
mới gây ra chuyện như bây giờ."
"Nhưng ngươi cũng
không thể khiến Bạc Bảo bị sơn tặc trói đi a! Nếu như nàng xảy ra chuyện gì, ta
đây cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ngươi." Yêu Hì nhìn hắn chằm chằm,
giọng nói hết sức khẳng định.
"Bạc bảo nàng rất
đắt tiền." Nói cho cùng năm vạn cũng không phải một số tiền nhỏ a."Ta
tốn năm vạn hai, để cho huynh đệ ta xin nàng trở về làm khách quý, sẽ không có
việc gì."
Nói một cách khác, ban
đầu vì muốn cưới Yêu Hỉ, hắn tìm tới làm sơn tặc kết nghĩa huynh đệ, muốn
trước khi thành thân, huynh đệ hắn có thể đem Bạc Bảo mời đi làm khách, giá cao
là năm vạn hai.
Năm vạn hai? Khách quý?
Yêu Hỉ chỉ cảm thấy mình càng nghe càng thêm hồ đồ.
"Nà