
muốn xuống giường cũng vạn phần khó khăn.
Sau khi lảo đảo nghiêng
ngả đi tới cửa, nàng dùng thân va vào cửa, ý đồ đụng vỡ cửa gỗ.
Nhưng cánh cửa này thật
dày bất kể nàng đụng thế nào cũng không có cách nào đụng vỡ.
Cánh tay của nàng đụng
phải mà đau đớn không dứt, có thể tưởng tượng hôm sau nhất định sẽ có một khối
máu ứ đọng, nhưng nàng vẫn không có chịu dừng lại động tác.
Vừa nghĩ tới Hà Tịnh
Tuyết tối nay sẽ hạ độc thủ hãm hại Phượng Húc Nhật, nàng liền gấp đến độ giống
như kiến bò trên chảo nóng, không thể trì hoãn thêm chút nào nữa.
Mà Phượng Húc Vân kia
là địch hay bạn nàng cũng không rõ, nếu như hắn thật sự cùng phe với Hà Tịnh
Tuyết, kia phượng Húc Nhật căn bản là đi vào tử lộ đi.
Không được ! Nàng nhất
định phải nghĩ biện pháp chạy ra khỏi nơi này!
Bất đắc dĩ không được
như ý nguyện, nàng lần này tựa hồ không có may mắn như vậy, khí lực cũng nhanh
dùng hết rồi, nàng vẫn như cũ bị nhốt trong tiểu sương phòng.
Ngước đầu nhìn pháo hoa
thanh âm ầm vang dội, xuyên thấu qua cửa sổ, nàng có thể nhìn thấy trên bầu
trời những tia lửa nở rộ ánh sáng chói lọi.
Thọ yến của Lão thái
gia đã bắt đầu, khiến nàng không khỏi càng thêm cuống, đợi đến lúc qua hai tuần
rượu thì phượng Húc Nhật sẽ có nguy hiểm tánh mạng a. . . . . .
Nàng nhất định phải đi
cứu hắn!
Yêu Hỉ hít một hơi lấy
dũng khí, nghiêng bả vai, nhắm ngay cánh cửa, dùng tất cả khí lực toàn thân mà
đâm vào.
Có lẽ là nàng đột nhiên
dùng sức quá lớn, rốt cục cũng đem cửa gỗ đụng vỡ, nhưng bởi vì tay
chân nàng đều bị buộc chặc, thân thể liền cứ như vậy theo đà mà lăn
ra ngoài.
Nàng trên mặt đất lăn
lông lốc vài vòng, tay chân bị vạt áo buộc trùng hợp tuột ra, để cho nàng khôi
phục tự do.
"A!" Yêu Hỉ
cảm giác được trên mặt âm ấm, nàng nghĩ chắc đã bị thương đi. Vai cùng cánh
tay của nàng truyền đến càng thêm đau đớn, chỉ cần nhẹ nhàng vừa
động, thì càng thêm nhức mỏi đau nhói.
Nàng miễn cưỡng từ dưới
đất đứng lên , xoa xoa chỗ đau vì bị té, sau đó tháo ra đi vạt áo quấn
quanh người, nàng lập tức nhớ tới chuyện trọng yếu.
Đúng! Hà Tịnh Tuyết đối
với Phượng Húc Nhật tính kế, thọ yến tiến hành được một nửa, liền muốn xuất thủ
đối phó Phượng Húc Nhật .
Còn thêm, có thể Phượng
Húc Vân cũng cùng nàng ta liên thủ hại người!
Yêu Hỉ vừa nghĩ tới
này, liền vội vàng thẳng hướng Đông Các mà đi.
Nàng một đường lẩm bẩm,
hi vọng nàng còn kịp cứu Phượng Húc Nhật, mặc dù hắn như gió khó nắm bắt, cũng
là một kẻ không đứng đắn, nhưng nàng dù gì cũng đã gả cho hắn làm vợ rồi, hơn
nữa hắn đối với nàng cũng ôn nhu chiều chuộng, không giống suy nghĩ trước kia
của nàng, muốn lấy nàng ra làm bia đỡ đạn. . . . . .
Yêu Hỉ liều mạng chịu
đau đớn, một đường thẳng hướng Đông Các chạy đi.
Vừa mới bước vào tiền
thính, nàng liền nhìn thấy có bóng người xông vào trong phòng, nàng không chút
nghĩ ngợi liền theo đuôi mà tiến vào.
Không ngoài dự đoán, Hà
Tịnh Tuyết cùng Diệp Thạch đã lặng lẽ lẻn vào trong phòng, mà trên giường,
Phượng Húc Nhật đang nằm nhìn như hôn mê.
Nàng không biết hắn xảy
ra chuyện gì, chỉ biết là hắn ngủ mê man, thật giống như đã bị hạ dược.
"Các ngươi muốn
làm cái gì?" Yêu Hỉ đứng sau lưng bọn họ, thấy trên tay Diệp
Thạch cầm một cây chủy thủ, đang chuẩn bị hướng tim Phượng Húc Nhật mà đâm tới
liền cả kinh hô to.
Mà tiếng kêu của nàng,
khiến cho chủy thủ trên tay Diệp Thạch liền rơi xuống trên mặt đất.
Hà Tịnh Tuyết quay đầu
lại nhìn lên, không nghĩ tới thế nhưng ở đâu chui ra một Trình Giảo Kim, sắc
mặt trong nháy mắt xanh mét.
"Làm sao ngươi lại
ở nơi này?" Hà Tịnh Tuyết hoàn toàn không nghĩ tới thế nhưng trong thời
khắc trọng yếu lại có người xuất hiện ở nơi này làm nhiễu loạn.
"Hà Tịnh Tuyết,
tất cả âm mưu của ngươi ta đều biết cả rồi, ngươi đừng có mà khăng khăng một
mực muốn tổn thương phu quân ta nữa!" Yêu Hỉ nhìn tình
thế trước mắt, phát hiện mình chính là đơn độc đối mặt với tận hai người,
không khỏi cảm thấy có chút khẩn trương.
"Ngươi biết?"
Hà Tịnh Tuyết nheo lại con mắt, trong mắt bắn ra những tia sáng lạnh
lẻo."Ngươi biết cái gì?"
"Ta biết
ngươi đem thuốc trộn lẫn ở trong rượu, ý đồ muốn làm hại Húc Nhật. .
. . . . Tất cả âm mưu hết thảy đều là ngươi chủ đạo !" Yêu Hỉ từng bước
một lui về phía sau."Còn biết ngươi cùng phụ thân ngươi liên thủ
muốn cướp đi hết thảy mọi thứ của Phượng phủ."
Nàng vừa rồi thật quá
nóng nảy, thế nhưng lại quên đi tìm cứu binh trước, hiện tại nàng một
người đối mặt với cả hai, không nhịn được mà thấy rùng mình.
"Không nghĩ tới
ngươi thế nhưng biết nhiều như vậy." Hà Tịnh Tuyết thấy nàng giống như có
ý đồ muốn chạy trốn, vì vậy liền quay sang sai khiến Diệp Thạch."Diệp
Thạch, mau bắt lấy nàng!"
Diệp Thạch trước ngăn
trở đường đi của Yêu Hỉ, dùng sức bắt lấy nàng, để cho nàng không thể động đậy,
cũng đem nàng đẩy tới trước mặt Hà Tịnh Tuyết.
"Buông ta
ra!" Hai tay Yêu Hỉ bị trói ở phía sau, đau đớn không dứt.
"Tối nay ngươi đã
tự mình đưa tới cửa, vậy ta không thể làm gì khác hơn là thành toàn cho ngươi,
cùng phượng Húc Nhật