
nghĩ một chút, Yêu
Hỉ quyết định không nói gì, tránh cho khỏi bị liên lụy.
"Hảo, ta đi."
Hà Tịnh Tuyết cắn môi, chỉ có thể rưng rưng rời đi.
Yêu Hỉ cau lỗ mũi, nhìn
bóng lưng nàng đi xa, sau đó lấy con mắt nan giải nhìn về phía Phượng Húc Nhật.
"Ngươi cần gì phải
tức giận như vậy? Người ta không phải là quan tâm ngươi, mới đưa thuốc bổ tới
cho ngươi uống, cần gì cự người ngoài ngàn dặm như vậy? Nhất định là có
quỷ, sợ ta biết là không phải là. . . . . ." Nàng càng nói giọng càng nhỏ,
cuối cùng chỉ giống như tiếng muỗi kêu ong ong.
"Ngươi nói cái
gì?" Thấy Hà Tịnh Tuyết vừa đi, phượng Húc Nhật tựa như biểu diễn biến sắc
mặt, rất nhanh khôi phục nụ cười như cũ.
"Không có, không
có sao." Yêu Hỉ buông buông tay, xoay người liền muốn rời phòng.
"Ngươi đi
đâu?"
"Thay ngươi lấy
thuốc a!" Nàng cũng không phải là ngốc tử, nếu còn ở lại trong phòng ngây
ngốc tiếp tục câu chuyện vừa rồi, sẽ bị hắn ăn được không còn một mống mất!
***
Có vấn đề!
Sau vụ Hà Tịnh Tuyết
tới cửa, Yêu Hỉ chỉ cần hỏi về chuyện của Hà Tịnh Tuyết, Phượng Húc Nhật liền
cố ý coi thường câu hỏi của nàng, bộ dáng giống như là căn bản không muốn trả
lời.
Nhưng là hắn càng không
trả lời, trong lòng của nàng càng giống như là bị gai đâm, không cách nào coi
thường chuyện trước kia của bọn họ.
Hơn nữa, khi nàng càng
cùng Phượng Húc Nhật chung đụng, nàng càng khát vọng biết thêm càng nhiều
chuyện của hắn.
Nhưng hắn luôn giống
như một cơn gió, dù nàng nắm lấy thế nào cũng không được.
Nàng thật không biết,
hắn rốt cuộc vì sao lại cưới nàng? Thật chẳng lẽ như hắn nói, hắn thà chọn một
người thương hắn, như vậy cũng sẽ không có người phản bội hắn sao?
Vậy sao hắn lại có thể
khẳng định, nàng sẽ như thế vĩnh viễn cùng hắn đứng ở cùng một bên, vĩnh không
phản bội hắn đây?
Từ sau khi gả vào
Phượng phủ, Yêu Hỉ liền chịu hết trách nhiệm về ăn uống của hắn, một mình quyết
định mọi việc, ngay cả món điểm tâm ngọt cũng không để người khác làm, nếu nàng
không làm, thì toàn bộ quá trình nàng đều giám sát kĩ lưỡng, trước khi Phượng
Húc Nhật ăn vẫn không quên mình trước ăn thử một chút.
Nàng cũng không phải là
hy sinh cái tôi, mà là đồng tình người khác duyên không tốt, khắp nơi đều có
người muốn hãm hại hắn, cho nên muốn giúp hắn bắt được kẻ sau lưng muốn mưu hại
người của hắn kia.
Hừ! Nếu không phải bởi
vì nàng gả cho hắn, cộng thêm hắn đáp ứng giúp nàng tìm kiếm tung tích của Bạc
Bảo, nếu không nàng mới không chính mình chiếu cố hắn như vậy!
Mà thân thể Phượng Húc
Nhật cũng tốt hơn, tựa như chuyện gì cũng không có phát sinh qua, sáng sớm liền
ra cửa đi, nói muốn đi xử lý công việc, để nàng ở lại trong phủ.
Yêu Hỉ ngoài miệng nói
không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn là để ý quan hệ của hắn cùng Hà Tịnh
Tuyết.
Vào lúc này trên tay
nàng bưng chè, đi qua cầu hình vòm đang muốn trở về phòng, đứng ở trên cầu nhìn
nước hồ lăn tăn gợn sóng, không khỏi có chút nghĩ ngợi.
Nàng không có phát hiện
sau lưng mình có người đang lặng lẽ đến gần, cho đến nàng thấy trên mặt nước
xuất hiện một khuôn mặt mơ hồ, đang muốn quay đầu lại nhìn một chút là ai, lưng
của nàng chợt bị người khác hung hăng đẩy.
Ùm một tiếng, nàng cứ
như vậy rơi vào trong nước.
Trên mặt nước bọt nước
bắn lên, tạo nên những tiếng vang.
Sau khi Yêu Hỉ vừa rơi
xuống nước, nước bùn chui vào tai vào mồm không ít, hai tay của nàng vùng vẫy
muốn bơi lên, muốn hít thở lấy không khí, nhưng là, nàng không biết bơi, hốt
hoảng vùng vẫy tay chân, chẳng qua là để cho thân thể của nàng không bị chìm
xuống nước.
"Cứu. . . . . .
Cứu mạng. . . . . ." Nàng thật vất vả phát ra tiếng cầu cứu, muốn người
bên cạnh chú ý.
Cho
đến khi nàng từ từ mất đi ý thức, cuối cùng liền dừng lại giãy giụa.
Cô lỗ. . . . . . Cô lỗ.
. . . . .
Nàng cảm giác được nước
hồ rót vào trong miệng, mũi nàng, cái cảm giác từ từ không thể thở được khiến
nàng toàn thân sợ hãi.
Lần đầu tiên, nàng cảm
nhận được cái gì gọi là chết.
Không có ai giúp đỡ,
bóng tối trong hồ bao trùm lấy nàng, giống như bị bụi gai trói chặt, không cách
nào nhúc nhích, không cách nào thở được.
Cho đến khi nàng rơi
vào một cánh tay cứng rắn, đỡ lấy thân thể đang không ngừng rơi của nàng, mang
đến ấm áp.
"Yêu Hỉ." Một
đạo thanh âm ôn nhu ở bên tai của nàng khẽ gọi.
Nàng không thoải mái ưm
một tiếng, hai tay trong không trung hung hăng huy động.
Phượng Húc Nhật thấy
thế, liền bắt lấy tay nhỏ bé đang hốt hoảng của nàng, đem thân thể nhỏ nhắn của
nàng ôm vào trong lòng, ôm thật chặt nàng, cho nàng an ủi.
Yêu Hỉ thấp hô một
tiếng, mỹ mâu trong nháy mắt mở ra, trên trán đầy mồ hôi, thất kinh ôm lấy vai
hắn.
"Yên tâm, không
sao." Hắn ôm lấy thân thể hư nhũn của nàng, bàn tay vỗ nhẹ lưng của
nàng."Ta ở chỗ này chăm sóc ngươi, ngươi sẽ không có việc gì."
"Ta. . . . .
." Nàng khổ sở nuốt xuống nước bọt, bên trong miệng, mũi tựa hồ còn mùi vị
của nước hồ, khiến nàng lại nhớ tới cảm giác thống khổ không thể thở được lúc
đó."Có người. . . . . ." Nàng trong mắt tràn đầy kinh hoảng, sợ
hãi nhớ tớ