
phòng, cả phòng tràn ngập hơi thở hoan ái ngọt ngái của hai người
quấn quít.
Trong thân thể, dịch
của nàng và hắn trộn lẫn với nhau, nhiệt thiết còn mang ra theo mật
dịch ra khỏi nàng khi luân động, hoa dịch trung mang theo máu trinh đồng
thời bị đè ép ra, theo chân của nàng chảy xuôi tới trên giường.
Yêu Hỉ hơi yếu phát ra
yêu kiều, theo tiết tấu hắn luật động mà lên xuống.
Phượng Húc Nhật thở dốc
cũng càng lúc càng nặng nề, bàn tay leo lên bộ ngực của nàng, bừa bãi đùa
bỡn Bội Lôi đỏ bừng kia.
Nàng cảm thấy ngực mình
thoải mái, không tự chủ càng muốn thêm, dùng tay an ủi chính mình, nâng lên
tuyết phong còn lại.
Hắn bên mép câu khởi tà
khí cười, co lại mông đem nhiệt Thiết rút ra khỏi cơ thể nàng.
Yêu Hỉ thở hốc vì kinh
ngạc, mọi cảm giác kia đều biến mất thật khó chịu, làm nàng khẽ nhíu
mày."Đừng. . . . . . Đừng ngừng. . . . . ."
Nhiệt thiết không còn
trong chỗ tư mật, nàng cả người tựa như mất đi mảnh gỗ cứu mạng, không khỏi đưa
mắt vô tội nhìn hắn.
Phượng Húc Nhật tàn
nhẫn không chút để ý đến lời cầu khẩn của nàng, tự mình rời đi thân thể của
nàng, thoải mái nửa nằm.
"Muốn thì tự mình
lấy đi." Hắn âm ách nói, đưa tay khuỷu tay chống đỡ thành giường, tròng
mắt đen lộ ra tà khí, chờ động tác của nàng.
Yêu Hỉ mím môi, cơ thể
trần truồng cố gắng nhỏm dậy, không suy nghĩ gì liền nhanh chóng hướng hắn đi
đến, tay nhỏ bé từ mắt cá chân hắn bò lên lồng ngực của hắn.
"Cầu xin ngươi. .
. . . ." Nàng căn bản không biết mình nên làm như thế nào, chỉ có thể khổ
sở cầu khẩn hắn.
"." Phượng Húc
Nhật di động thân thể một cái, bàn tay chế trụ hông của nàng, đem nàng đở
dậy.
Hắn dạy nàng mở
chân ra, thân thể từ từ di đến hông của hắn.
"Từ từ ngồi lên .
. . . . ." Hắn nặng nề thở ra, chờ đợi tiến vào hoa huyệt
trung mềm mại của nàng.
Yêu Hỉ mặc dù e lệ,
nhưng nàng vẫn ngoan như chú cún nhỏ làm động tác theo yêu cầu của hắn.
Vừa ngồi lên, những cảm
giác phong phú kia lại trở về trong cơ thể nàng, khiến cho hô hấp của nàng bắt
đầu trở nên ngắn ngủi.
Yêu Hỉ thở nhẹ, trong
thanh âm lại mang theo một tia vui vẻ.
Bởi vì mới vừa mất mác,
khiến cho hoa kính sưng đỏ kia đem nhiệt thiết của hắn hấp thụ
càng thêm chặt, tuyết đồn của nàng cũng theo đó mà chuyển động.
Bàn tay Phượng Húc Nhật
che ở trên lưng trắng của nàng, từ dưới nhìn lên bộ dáng bãi động động lòng
người của nàng.
Tuyết phong mềm mại
trước ngực nàng đung đưa như sóng nước, làm hắn không nhịn được lấy
hổ khẩu bao lại nó.
Hắn hưởng thụ nàng bãi
động, hai tay bưng lấy nàng tuyết đồn hưởng thụ, đồng thời khống chế tốc
độ bãi động của nàng.
Yêu Hỉ phát ra tiếng
ngâm khó nhịn, hai tay chống đỡ trên cánh tay hắn, tóc dài trên không trung tạo
thành đường vòng cung xinh đẹp.
Nàng có thể cảm nhận
được thủy dịch trong hoa kính một lần lại một lần chảy
ra, nơi hai người quấn quít đã sớm ướt nính không chịu nổi.
Mỗi một lần bãi động,
dũng đạo co rút lại thật chặt hấp thụ lấy to lớn của hắn, cho đến khoái ý
tựa như một đầu mãnh thú nhào tới, trước mắt của nàng bắt đầu xuất hiện một hồi
mờ.
Phượng Húc Nhật rõ ràng
cảm nhận được tốc độ của nàng chậm lại, nhiệt thiết to lớn cũng cảm nhận
được hấp thụ trong hoa huyệt, một lần lại một lần kịch liệt run rẩy
cùng co rút lại.
Đến khi nàng vô lực
chuyển động, hai tay chống đỡ trên ngực hắn, toàn thân không ngừng run rẩy.
Yêu Hỉ lắc đầu, trong
miệng phát ra tiếng rên rỉ."Không được. . . . . . Ta không được. . . . .
."
Phượng Húc Nhật con mắt
nhíu lại, hai tay chế trụ hông của nàng."Vật nhỏ, làm sao ngươi có thể ra
trước ta đây?"
Nói xong, hắn bắt tuyết
đồn của nàng, hẹp mông cũng trước sau lay động, nhiệt Thiết sống lại lần
nữa ở dũng đạo của nàng ra vào.
"Không. . . . . .
Không muốn. . . . . ."
Cao triều vẫn chưa hoàn
toàn rút đi, hắn lại mang cho nàng thêm một lớp khoái ý khác.
Cảm giác tê dại ở trong
cơ thể nàng trọng điệp, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mau bị hắn chi giải, giống
như cá bố ngẫu loại bị hắn thao chuẩn bị.
Từng tiếng rên rỉ từ
trong miệng nhỏ nhắn của Yêu Hỉ phát ra, hai chân bởi vì tê dại mà kẹp chặt
hông của hắn, nếu không phải hai tay chống trên ngực hắn, thì nàng đã sớm vô
lực chống đỡ những luồng sóng khoái cảm này.
Phượng Húc Nhật mới
không dễ dàng như vậy bỏ qua cho nàng, kế tiếp lại chuyển động mãnh liệt hơn,
mặc dù nàng khóc la hét cầu xin tha thứ, hắn vẫn không bỏ qua, tiếp tục phát
tiết khát vọng của mình với nàng.
Hắn đoạt
lấy lần thứ hai so với lần thứ nhất còn bá đạo hơn, giày xéo hoa
kính nhu nộn của nàng, cho đến khi hoa huyệt của nàng
không thể lại tiếp nhận nhiều hơn khoái ý, xuất hiện đợt co rút thứ hai.
Yêu Hỉ phát ra tiếng
kêu lớn, toàn thân run rẩy lợi hại hơn lần trước, hai chân kẹp chặt hơn
nữa, thủy dịch giữa hai chân không cầm được trong phút chốc tất cả
đều xông ra.
Phượng Húc Nhật ngồi
dậy, ôm lấy nàng đã mất đi ý thức, như cũ phóng túng xỏ xuyên qua thân thể của
nàng.
Lý trí mất đi khống chế
khiến hắn như một dã thú, không để ý nàng có hay không đã không chịu nổi ham
muốn đang b