
Yêu Hỉ phát hiện mình
hôm nay tới căn bản là thất bại, hắn vẫn như cũ khư khư cố chấp, hoàn toàn
không đem lời nói của nàng vào tai.
"Ngươi người này.
. . . . . Thật là nói không được mà!" Nàng tức giận o o nhìn chằm
chằm hắn, gương mặt tựa như con ếch phồng lên hai má."Mặc kệ ngươi, dù sao
ta cũng đã nói qua, không lấy chồng chính là không lấy chồng!"
Nàng tức giận dậm chân,
liền muốn lách qua hắn, tính toán rời đi.
Phượng Húc Nhật mị con
mắt nhìn nàng lướt qua mình bộ dáng muốn đi, không chút nghĩ ngợi liền
bắt được cánh tay của nàng, khuôn mặt để trên vai trái nàng, hai tay tự sau
lưng ôm nàng.
Rất tốt, nàng thật là
hảo tuân lệnh khiến lòng hắn bốc lửa.
"Phượng, Húc, Nhật
——" Cả người Yêu Hỉ giống như bị bạch tuộc cuốn lấy, căn bản không cách
nào nhúc nhích.
"Nói không thông,
không thể làm gì khác hơn là tự thể nghiệm, để chứng minh ta thích ngươi cỡ
nào." Cũng muốn chứng minh, nàng không cách nào có thể chống lại mị lực
của hắn.
Tự thể nghiệm? Hắn đang
nói đùa sao? Yêu Hỉ bị hắn ôm thật chặc, mặc cho nàng có giãy
giụa thế nào, vẫn không thể thoát ra khỏi ngực hắn.
Nàng liều chết đi tới
cạnh cửa, nhưng hắn so với nàng nhanh hơn một bước, đem nàng áp lên trên tường,
thân thể cao lớn tựa như gốc cây đại thụ che đậy nàng.
"Phượng Húc Nhật,
buông ta ra. . . . . ." Yêu Hỉ cắn răng, giọng nói hết sức không vui.
"Yêu Hỉ, ngươi còn
không hiểu ta sao? Chỉ cần là ta nghĩ muốn , không có ai có thể từ trong lòng
bàn tay ta chạy trốn được." Hắn đem mặt của nàng đối diện với
mặt hắn, để cho nàng nhìn thẳng thấy được sự kiên định trong mặt mình.
Nụ cười bên mép của hắn
biến mất, thay vào đó là một tầng hàn băng, không còn vẻ mặt bất cần đời, mà là
vững như băng sơn, lại vừa lãnh vừa cứng cùng nàng nhìn thẳng.
Khí thế lạnh lẽo kia
hoàn toàn ngăn chận phản kháng của Yêu Hỉ, nàng không nhịn được sợ run cả
người, lần đầu tiên nhìn thấy mặt lãnh khốc của hắn.
Nàng vẫn cho là hắn
luôn như gió ấm áp, lại quên mất gió thì vô hình, thỉnh thoảng thổi lên sẽ
khiến nàng sợ hãi.
"Tại. . . . . .
Tại sao. . . . . . Chọn ta?"
Nàng chính là không
hiểu nha! Nàng không có tài cũng không phải quá xinh đẹp gì, đầu cũng không
phải là rất thông minh lanh lợi, càng không phải là danh viện thục nữ, hắn là
cái nam tử cao cao tại thượng, làm sao có thể coi trọng tiểu nữ cô nhi như nàng
đây? Nàng. . . . . . Căn bản không xứng với hắn nha!
"Bởi vì ngươi sẽ
yêu ta, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không phản bội ta." Phượng Húc Nhật một cái
liền hiểu được nghi vấn trong lòng nàng.
Kể từ sau khi nhìn thấy
hắn, ánh mắt của nàng vẫn dừng lại trên người của hắn, so với những nữ nhân
khác, ánh mắt của nàng luôn là kiên định mà ngượng ngùng.
Hắn biết, nếu như nàng
có cơ hội, sẽ một hớp đem hắn nuốt vào.
Rất tốt, hắn rốt cuộc
đã tìm được nàng - cô nương mà hắn chân chính muốn.
Từ một khắc bắt đầu,
hắn đã nghĩ cách khiến nàng đối với hắn mê luyến càng sâu, dùng bất cứ thủ đoạn
tồi tệ nào dù là lấy nam sắc câu dẫn nàng, muốn nàng không thể dời khỏi hắn.
Nhưng hắn dù sao cũng
là nam nhân, không cách nào nắm bắt được tâm tư nữ nhân, trong một khắc hắn
tưởng nàng đã mê luyến hắn thì lại không phải, giống như vừa rồi nàng chỉ muốn
mau chóng trốn đi hắn.
Bất quá không quan hệ,
hắn liền yêu vật có tính khiêu chiến như vậy, nhất là nàng, hắn nguyện ý tốn
thời gian để hiểu rõ, bởi vì hắn chính là cảm thấy nàng đáng giá.
"Ngươi. . . . . .
Ngươi không biết xấu hổ, tại sao có thể như vậy xác định ta sẽ yêu ngươi?"
Yêu Hỉ lưng chạm tường, hai tay bị bàn tay của hắn kiềm chế, căn bản không cách
nào né ra.
"Thật ra thì ngươi
đã yêu ta." Phượng Húc Nhật trong tròng mắt ánh lên sự tự tin, giọng
nói cũng hết sức kiên định.
Nàng còn chưa kịp
mở miệng phản bác, môi của hắn liền che lại cánh môi mềm mại, lấy đầu
lưỡi cạy ra môi anh đào mềm mại của nàng.
Lưỡi trơn trợt
nhanh chóng trợt vào trong miệng đỏ của nàng, hai
người nước miếng trong miệng trong nháy mắt hỗn hợp, hắn còn có thể
ngửi được trên người nàng hương hoa lài nhàn nhạt.
Nàng lập tức phản
kháng, nhưng là hai tay nàng bị kiềm chế, chỉ có thể uốn éo người,
nửa người dưới cùng hắn dán chặt, ngược lại có vẻ càng thêm mập mờ.
Lưỡi của nàng muốn ngăn
cản đầu lưỡi của hắn xâm nhập, không ngừng muốn đem lưỡi của hắn đẩy ra, nhưng
hắn vẫn rất có kỷ xảo trêu chọc phấn lưỡi của nàng, giống như cùng đầu
lưỡi của nàng chơi đùa.
Yêu Hỉ vừa tức vừa vội,
nam nhân này so nàng trong tưởng tượng còn dây dưa hơn người, rõ ràng đã
bị nàng cự tuyệt, hắn vẫn còn ý đồ muốn ở trên người nàng tìm thứ hắn thích.
Mà thân thể của nàng
giống như là bị hắn nhìn thấu vậy, mỗi lần hắn vuốt ve đều có thể ngăn lại phản
kháng của nàng, kế tiếp liền giữ chặt thắt lưng nàng, vạt áo trước của nàng
liền thuận thế mở rộng.
"Phượng Húc Nhật.
. . . . ." Yêu Hỉ tránh thoát hắn dây dưa đầu lưỡi, rốt cuộc tìm được khe
hở nhẹ kêu.
Nàng cảm giác
ngực mình một hồi lạnh, mà nàng lại cảm thấy mình càng ngày càng
nóng, giống như là một khỏa bị một ngọn lừa thiêu đốt, cơ