Old school Swatch Watches
Cô Nàng Không Muốn Kết Hôn

Cô Nàng Không Muốn Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322371

Bình chọn: 9.5.00/10/237 lượt.

không chừng.

Ròng rã ba năm, vì đứng cạnh anh, đến khi về đích rồi mới nhận ra,

người trong lòng đã mất đi, một cô gái sẽ thấy thế nào? Cô không biết,

nhưng cô không còn cách nào thích anh nữa. Trái tim rung động ban đầu

nay đã biến mất, Từ Miễn Hoa với cô mà nói đã chấm dứt, chỉ còn là đàn

anh, là cấp trên mà thôi.

“Di Hàng, anh thật sự rất lo lắng cho em.” Lại bị cô né tránh, trong

lòng anh cảm thấy thất bại tràn trè, Từ Miễn Hoa đang lo lắng cho tiền

đồ của cô.

“Vốn là lỗi của em, hậu quả dĩ nhiên do em gánh chịu.”

Anh nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao cô lại quật cường như vậy, vốn

là cấp dưới tính sai một con số, bị tổng giám đốc phát hiện, nhằm lúc

lão đại mất hứng, truy cứu tới cùng, cô có thể nói ra sự thật, nhưng lại chịu gánh một mình, hậu quả là bị điều sang phòng kế hoạch, lại phải

làm lại từ đầu.

Nếu chỉ giáng chức thôi thì không sao, nhưng phó quản lý phòng kế

hoạch lại là Trần Tĩnh Tuyên – luôn xem cô như đối thủ cạnh tranh, luôn

thấy cô chướng mắc, bây giờ cô lại sang đó, ngày tháng khó khăn sắp tới

không cần nghĩ cũng biết.

Thật ra Trần Tĩnh Tuyên không phải loại người thích tìm rắc rối, chỉ

cần được nịnh nọt một chút, chỉ cần cô cúi đầu, Trần Tĩnh Tuyên chắc

chắn sẽ không kiếm chuyện với cô, nhưng muốn Hạ Di Hàng hàng phục, đúng

là khó khăn.

Nhưng Từ Miễn Hoa không biết, người mà Hạ Di Hàng thấy phiền não không phải là Trần Tĩnh tuyên.

Đáy lòng cô không phục, không cam lòng bởi người đàn ông kia, chỉ một sai lầm nhỏ mà anh ta đã giáng chức cô, biến sự cố gắng trong năm năm

nay của cô nháy mắt biến thành hư không, cảm giác tức giận trong lòng

đều do anh ta mang đến, chứ không phải Trần Tĩnh Tuyên.

Một cô gái nhỏ thoạt nhìn rất dịu dàng, nhưng khi mạnh mẽ lên thì không ai ngăn được cả.

“Được rồi, quản lý, chuyện đã qua lâu, không còn ý nghĩa gì nữa.” Ý

củaTừMiễnHoacô hiểu, nhưng tại sao cô phải cúi đầu trước Trần Tĩnh Tuyên chứ? Tính cô vốn không thích tranh chấp cùng người khác, vừa dịu dàng

vừa hướng nội, nhưng cũng không có nghĩa cô dễ dàng tha thứ khi bị người ta khiêu khích vô lý.

“Em ..”

“Đây là bánh anh đào mà tiệm chúng tôi vừa hử nghiệm, chiêu đãi anh

đó.” Một gương mặt rực rỡ cắt đứt lời nói của Từ Miễn Hoa, một cái đĩa

xinh đẹp xuất hiện trên bàn.

Giơ con ngươi lên, là một gương mặt đáng yêu quen thuộc, tâm trạng

uất ức bỗng nhiên tốt lên, “Cám ơn.” Cười ngọt ngào đến mức như vậy, làm cho người ta không cười theo không được.

“Cái này là ông chủ đưa, là bổn phận mà.” Nghê Bối Bối chỉ vào quầy.

Người đàn ông tuấn tú đứng trong quầy thấy bọn họ nhìn mình, gương mặt lập tức đỏ lên.

“Vậy phiền em cảm ơn ông chủ giúp chị nhé.” Quán coffe này nằm gần

công ty, trưa nào cô cũng đến đây, uống trà ăn điểm tâm, có thể giúp tâm trạng được thả lỏng, dần dần cũng thân với mọi người ở đây, ít nhất, cô rất thích những cô bé không có tâm cơ như Nghê Bối Bối.

Nhưng không ngờ, trưa hôm nay lại gặp Từ Miễn Hoa ở đây.

Bị Nghê Bối Bối quấy rầu, Từ Miễn Hoa muốn nói cũng không nói được

gì, hôn nữa cô bé kia đuổi mãi cũng không được, thậm chí còn dựa vào

ghế, hàn huyên cùng Hạ Di Hàng.

“Chị Hàng Hàng, chị có ăn bánh ngọt không?”

“Có.”

“Sao chị không mập chứ? Chị nhìn em này.” Xoa xoa gò má phúng phính

trên mặt, “Tất cả đều thịt hết đó, hại người ta thèm mà không ăn được

gì.” Ánh mắt thèm thuồng dán vào chiếc bánh ngọt ngon lành trên bàn, còn có trái đào nhỏ đặt lên trên nữa, nhìn thôi cũng biết rất ngon rồi.

“Không đâu, em đáng yêu lắm.” Cười yếu ớt, dường như cô chưa bao giờ

đơn thuần như Bối Bối vậy, thích nhất là nhìn nụ cười của cô bé, không

buồn không lo, giống như không có bất kỳ phiền não gì cả, ôi, tuổi trẻ

tốt biết bao.

“Có thật không?” Cô bé lập tức bị lấy lòng, vui vẻ nói: “Ai cũng nói với em như vậy, em nói với chị nha …”

“Di Hàng.” Người đàn ông tuấn nhã dường như đã mất đi tính nhẫn nại.

“Gần đây em phát hiện được một tiệm bánh ngọt vô cùng, siêu cấp ngon luôn á …” Con chim sẻ líu ríu nói.

“Di Hàng!” Lớn tiếng kêu.

Hai cô gái đồng thời nhìn về phía anh.

“Khụ…” Từ Miễn Hoa đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, “Anh có việc phải xử lý, đi trước, chuyện này sau này chúng ta nói tiếp.”

“Được rồi, đi thong thả.” Nghê Bối Bối nói xong, sau đó tiếp tục, “Món ngon nhất là bánh kem hai tầng…”

Từ Miễn Hoa hoàn toàn không phải đối thủ của cô bé này, đợi anh ta

rời khỏi rồi, Nghê Bối Bối đột nhiên dừng lại, tà ác cười một tiếng,

ngẩng đầu reo lên: “Ông chủ, em đuổi hắn ta đi rồi, anh phải thưởng cho

em năm trăm đồng đấy…” Cô bé chạy vội qua nhận tiền, hoàn toàn không

nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì ngượng của ông chủ đáng thương.

Hạ Di Hàng đột nhiên phát hiện mình rất muốn cười, cô bé này, đúng là cổ quái đến cực điểm, chẳng lẽ lại thấy không vui khi quản lý của mình

bị đuổi đi sao? Thật ra là không, những lời khuyên bảo của Từ Miễn Hoa

cô thấy hơi mệt mỏi, chuyện của cô, cô có thể tự mình xử lý, cô không

muốn nhờ vào ai cả.

Cầm lấy cái dĩa nhỏ, định nhâm nhi món bánh ngọt ngon miệng này, một âm thanh vang lên, là điện thoại di động của cô