
của cô càng thêm thâm
thúy đẹp mê người, cái mũi xinh đẹp cùng đôi môi căng bóng, mọng nước,
nữ nhân trong gương, trang điểm không đậm, chỉ phớt nhẹ 1 ít son phấn,
cũng đã vô cùng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Một thân lễ phục bằng gấm màu đen, thiết kế hở vai, lộ ra bả vai xinh đẹp mượt mà, bộ ngực no đủ được tơ lụa trơn bóng trong suốt bao phủ, lộ ra 1 phần của bộ ngực, cô đẹp đến nỗi khiến người phải nín thở.
Một đoạn vãi sa tanh màu đen được cuộn tròn lại thành đóa hoa phức
tạp, ở bên hông lại rực rỡ sáng chói, bộ lễ phục xinh đẹp này chỉ có 1
cái duy nhất, lại làm cho vòng eo mãnh khảnh của cô trở nên đầy đặn hơn, đẹp nhất là làn váy, cảm giác giống như có 1 dòng nước đang lẳng lặng
chảy xuống, lễ phục đơn giản nhưng tao nhã, giày thủy tinh cao gần 5
tấc, đem tất cả khí chất ôn nhu của cô phơi bày ra hết. (anchan: ta chả
hĩu tác giả nghĩ sao mà miêu tả cho tỷ ấy mang giày thủy tinh cao 5 tấc, còn ko sợ té chết hay sao???)
Lúc này nhìn cô giống như thiên kim từ nhỏ đã được nuông chìu của một nhà giàu có, dùng vô số tơ lụa, gấm vóc trang sức, hoa tươi chăm chút
dưỡng thành 1 cái thục nữ danh môn, vừa tao nhã lại xinh đẹp, là một cái Đông Phương mỹ nhân hấp dẫn lại huyền.
“Cô thực sự rất đẹp, Hạ.” Lisa Qun Liao người có có con ngươi màu nâu ấm áp, ánh mắt cô ta chợt sáng lên, vì cô điều chỉnh lại đóa hoa bên
hông cho đẹp hơn, tuy rằng chỉ mới ở chung có vài giờ, nhưng cô cực
thích cô gái Đông Phương trời sinh hay thẹn thùng này, ôn nhu thiện
lương, dễ dàng chiếm được hảo cảm từ cô.
Như vậy nhìn có kỳ quái hay không? Cô bất an đưa tay che khuất bộ
ngực bị lộ ra bên ngoài, bảo thủ mà không thể được, cảm giác cả người
không được tự nhiên.
Cô nhìn kính, bản thân có chút không quen, có một chút bừng tỉnh, cô
cho tới bây giờ chưa từng nghĩ mình sẽ như thế này, có một ngày có thể
mặc lễ phục hoa lệ, trông giống như công chúa, từ nhỏ đến lớn, cô đều là an phận thủ thường, luôn để mặt mộc, sau khi đi làm, cũng như vậy, chỉ
là mặc váy áo bảo thủ.
Trang điểm, cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ tới, bỗng nhiên mặc vào loại váy trước giờ chưa từng mặc, có thể hay không rất quái lạ dị,“Như
vậy anh ấy đâu? Nếu như Bách Lăng Phong nhìn thấy, có khi nào anh ấy cảm thấy tôi mặc như vầy không hợp?” Hạ Di Hàng nhìn gương hoảng hốt thì
thào tự nói.
“Đương nhiên sẽ không.” Cúi đầu, nam âm đánh tan không khí yên tĩnh, làm cô đột nhiên hoàn hồn.
Cô sao lại có thể đem lời trong lòng của mình nói ra? Ngẩng đầu nhìn
thấy trong gương xuất hiện 1 nam tử khí thế hiên ngang, hô hấp của cô
đột nhiên cứng lại.
Anh đến đây từ lúc nào? Lisa Qun Liao rời đi từ bao giờ, cô vì sao
một chút cảm giác đều không hay, đối với sự xuất hiện của anh quá mức
giật mình, chỉ có thể ngây ngốc nhìn cái thân ảnh cao lớn sững sờ trong
gương.
Anh, rất tuấn tú, rất tuấn tú, đẹp đến nỗi làm cho cô không biết dùng từ gì để hình dung, một thân âu phục màu đen, chỉ nhìn cũng biết nó rất xa xỉ, cũng chỉ có quần áo như vậy, mới có thể làm cho khí chất quý tộc của anh thể hiện rõ rệt hơn.
Anh chậm rãi tới gần cô, đôi mắt tối đen gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Anh đang nhìn cái gì? Có phải cảm thấy bộ dạng cô lúc này rất kỳ
quái? Bình thường như cô, mặc vào lễ phục như vậy, kỳ thật có phải là
thực sự không thích hợp?
Cô cúi đầu, không dám đối diện với anh, xấu hổ cô lúng túng thầm nghĩ muốn ra khỏi nơi này, nếu có cái cửa tại đây thì tốt rồi, như vậy là cô có thể ra khỏi nơi này ngay.
Anh đi đến phía sau cô, yên lặng nhìn cô trong kính, anh chỉ biết cô
là một khối ngọc thô chưa được mài dũa, xem, giống giờ như bây giờ, chỉ
là mài dũa chút đỉnh mà cô đã như hào quang tỏa sáng, có lẽ không phải
là đẹp nhất, nhưng là khí chất dịu dàng kia cũng đũ động lòng người,
nhìn dung nhan đang cúi thấp, trong lòng anh lại ở mãnh liệt giãy dụa.
Anh thực sự muốn đem vẽ đẹp của cô ra cùng vô số người chia sẽ sao?
Ánh hào quang này chỉ thuộc về riêng anh, không cho bất luận kẻ nào
nhìn.
Hơi thở nóng rực phun trên cái cổ trần trụi bóng loáng của cô,“Có lẽ, anh không nên đưa cho Lisa Qun Liao nhiều tiến như thế , nhìn xem cô ta đã chọn cho em lễ phục.” Tay thô ráp lướt qua nơi mềm mại, thở dài :“Lộ ra nhiều như vậy.” Bàn tay vẫn ôn nhu phủ trên đôi gò bồng tuyết nộn.
“A, không cần.” Ý đồ của anh rất rõ ràng, cô vội vàng bắt lấy bàn tay to không an phận,“Nơi này không được.” Này gian phòng làm việc người
lui tới, nếu như bị họ nhìn thấy, nói ra nói vào nàng thật không muốn
sống nữa.
“Yên tâm, anh đuổi bọn họ đi hết rồi.” Tay bị nắm trụ không thể động? Không quan hệ, anh trực tiếp tại trên tuyết phong tay qua lại vuốt
phẳng, cảm thụ nơi đó da thịt nhẵn mịn, thật là, làn da lúc đầu đã mềm
mại như nước, sau khi trải qua bảo dưỡng, khi chạm vào ngón tay liền bị
hấp dẫn, không nỡ buông ra.
“Ai, không phải cái nguyên nhân kia.” Anh rõ ràng là thông minh, cái
chuyện này còn phải tự hỏi, cho dù không có người ngoài ở trong này,
nhưng là anh đuổi người ta đi, ý đồ rõ ràng như vậy, kẻ ngốc cũng nhìn
ra là anh muốn làm gì. Nghĩ đến mọi người