
…
Hạng Dư Khang nhìn thấy khuôn mặt của Nhan
Bái Dung có vẻ suy sụp, thì tim có chút không đành lòng, nên vội vàng
quay đầu lại nhìn về phía trước, 「 Cô nói thẩm mỹ viện ở chỗ nào? Tôi
chở cô đi trước.」ở trong này mà cương thì cũng không phải là cách, đành
phải thuận theo tự nhiên thôi.
Nhan Bái Dung gật gật đầu, nói ra thẩm mỹ viện thường xuyên đi, nhưng mà nụ cười trên mặt lại hết sức nặng nề.
Cho dù đáy lòng hoàn toàn không muốn làm
bạn cả ngày với Nhan Bái Dung, nhưng Hạng Dư Khang vẫn là không biết làm thế nào nên trở thành lái xe riêng kiêm bạn đồng hành của cô.
Hôm nay anh chỉ có thể tiếp nhận một người
khách là cô, cũng có thể vì cô mà xách túi lớn túi nhỏ, nhưng mà, còn
phải cùng cô uống cà phê tâm sự thì chuyện đã hơi quá đáng rồi!
Cả một ngày, tinh thần làm việc phục vụ nên có, đều bị cố tình làm bậy của cô khiến cho sạch sẽ!
Anh bình tĩnh hé ra khuôn mặt tuấn tú, tránh đi ánh mắt quý mến của Nhan Bái Dung, chính là cố ý không chịu nhìn thẳng cô.
Nhan Bái Dung khẽ nhấp một ngụm cà phê đá,「 Dư Khang, sao anh không nói lời nào vậy? 」Cô rất thích tiếng nói trầm
thấp giàu từ tính của anh, chờ đợi có thể từng giây từng phút say mê ở
trong đó.
Hạng Dư Khang có thể đi cùng cô cả ngày, thì tâm tình của cô thật sự tốt đến không thể tốt hơn.
「 Không có gì để nói,」 Hạng Dư Khang lạnh lùng nhìn cô, tức giận mà trả lời.
Nhan Bái Dung bất mãn chu miệng,「Vì sao anh lạnh lùng với em như thế? Em…… Em……」 Vốn định nương theo óan giận để
thổ lộ tình cảm, nhưng nhìn lên thần sắc lạnh nhạt của anh, thì nghẹn ở
trong cổ họng.
Hạng Dư Khang đương nhiên biết lời nói
trong miệng cô là cái gì, nhưng mà, anh tự biết nặng nhẹ, rõ ràng cô gái chiều chuộng trước mắt không phải là người tầm thường không có tài sản
như anh có thể trèo cao được!
Anh nhìn chằm chằm vào cô, bất tri bất giác, lạnh lùng trong ánh mắt thối lui, trở nên rất tập trung.
Cô không chỉ tuổi trẻ lại rất đẹp, cho dù
mím môi, khóe miệng vẫn giương lên, thoạt nhìn rất ngọt, càng miễn bàn
âu phục bó sát người buộc vòng quanh dáng người xinh đẹp, khiến cho
người ta nhìn thấy mà không thể rời ánh mắt.
Anh ngầm thở dài, nói với chính mình, cô chỉ là mê luyến bề ngoài của anh thôi, kỳ thật anh cũng không thích hợp với cô.
- nghĩ đến thân phận một trời một vực của hai người, nhưng lại không hiểu sao ngực lại nổi lên phiền muộn.
「 Vậy khi nào thì cô muốn rời khỏi nơi này đây?」 nóng lòng bỏ qua vẻ u sầu này, anh nói sang chuyện khác.
「 Di? Mới ngồi không chưa đến nửa giờ mà,
anh đã muốn rời đi à? Không thể ngồi cùng em thêm nửa giờ sao?」 Cho dù
thần sắc anh bất mãn không kiên nhẫn, thì cô vẫn mở miệng khuyên ở lại.
Hạng Dư Khang cúi đầu nhìn đồng hồ, tính
toán thời gian chạy về đại lý xe giao xe chắc là kịp.「 Vậy nửa giờ nữa!
Nhớ nói thì phải giữ lời.」 hai người ở chung cả ngày, chỉ cần hơi không
thuận ý của cô, thì cô ầm ĩ với anh, cho nên chỉ cần không quá đáng, thì anh buộc lòng để tùy cô.
「 Yeah.」 Nhan Bái Dung cười meo meo mà gật đầu.「 Dư Khang, anh tâm sự chuyện của anh được không?」
Cả ngày đều là cô lải nhải ở bên tai anh nói chuyện của mình, cô cũng muốn nghe anh tâm sự về mình một chút.
Sắc mặt của Hạng Dư Khang đột nhiên nghiêm
túc lại,「 Nói về chính tôi?」 Anh có gì đâu mà nói? Anh đưa mắt nhìn vào
khoảng không, sống trên đời một thân một mình, gần gũi nhất cũng chỉ có
ông chủ đại lý xe coi như là người thân nhân.
Cha mẹ anh đã mất sớm, từ nhỏ đã bị người
thân thích thay phiên nuôi dưỡng. Lúc cha mẹ chết đi, vẫn không để lại
di sản gì, cho nên đám người thân thích coi anh như khoai lang phỏng
tay, nuôi nấng anh một thời gian, thì vội vã ném anh cho người thân
khác.
Anh chính là dạng ăn nhờ ở đậu cùng với
tình huống bị mỗi người coi là phiền toái mà lớn lên, thiếu đi quan tâm
của tình thân, đi học được một nửa thì bỏ học, và gia nhập bang phái bất lương, thường thường tranh chấp gây chuyện giành chỗ, làm xằng làm bậy, mãi cho đến có một ngày phát sinh một chuyện khiến cho anh hoàn toàn
giác ngộ, mới không còn sa đọa nữa.
Anh trăm cay nghìn đắng mới rời khỏi bang
phái, thực hiện nghĩa vụ quân sự, rồi lấy được bằng cấp trung học, sau
lên phiá bắc học lớp bổ túc. Ban ngày anh lái tắc xi, buổi tối học bài,
thừa dịp còn trẻ, muốn đem năm tháng bỏ phế trước kia bổ túc lại.
Tuy rằng hiện tại mỗi ngày đều bận rộn, và
cuộc sống khó khăn, nhưng mà, tâm đã ổn định lại, không còn như lục bình không nơi nương tựa, đã có một chỗ dung thân có thể cắm rễ.
Thấy Hạng Dư Khang trầm ngâm không nói, Nhan Bái Dung lên tiếng đánh thức anh,「 Dư Khang……」
Nghe thấy cô nhẹ nhàng kêu, Hạng Dư Khang
giương mắt liếc về phía cô,「 Tôi không có anh chị em, cha mẹ đã chết
sớm, trừ bỏ quê nhà phía Nam có vài người họ hàng xa, hiện tại tôi là
một thân một mình.」 Vừa chạm đến ánh mắt dịu dàng của cô, nhịn không
được nên nói ra thân thế lẻ loi hiu quạnh của mình.
「 Phải không?」 Nhan Bái Dung bởi vì anh nguyện ý chia xẻ nên cảm thấy có chút vui vẻ.
「 Ừ.」 Hạng Dư Khang gật đầu, đáy lòng hơi kinh ngạc vì sao mình lại nói cho cô chuyệ