
Cô nhìn anh mắt hoài nghi của anh, "Là thật,
nhưng không phải là nơi giam giữ người bình thường, cho nên không được
dùng song sắt ngăn cách." Cô tiết lộ đáp án, "Nghe nói nơi này đã từng
bắt giam một vị hoàng hậu!"
Uông Mỹ Lệ kiễng gót chân, từ song sắt nhỏ nhìn về phía ngựa xe như
nước bên ngoài đường phố, "Vị hoàng hậu này cũng thật đáng thương, bà
mỗi ngày ở nơi ngục giam vắng lặng này, không biết có oán giận quốc
vương vô tình không." Cô khịt mũi khinh bỉ, "Đàn ông!"
Mạnh Dật Phi đi nhanh lên phía trước, đỡ hông cô, để cô dễ dàng nhìn
ra ngoài cửa sổ, "Không phải người đàn ông nào cũng như vậy." Đuôi tóc
buộc cao đung đưa ở trước mặt anh, cái cổ trắng cùng mùi dầu gội thơm
mát.
"Đúng vậy! Anh cũng không phải vậy." Uông Mỹ Lệ đáp lời, không để ý
nháy xuống, tự nhiên kéo tay anh, "Trời sắp tối rồi, chúng ta đi chỗ
khác."
Ở hồ bên cạnh tản bộ, bọn họ lẳng lặng tiêu sái, hưởng thụ giây phút
điềm tĩnh khó có. Nếu như sân cỏ rức rỡ đóa hoa, xanh biếc dạt dào làm
người ta suýt nữa quên mất bây giờ là mùa đông. Phát hiện Uông Mỹ Lệ
hình như có chút lạnh, Mạnh Dật Phi liền cởi áo khoác xuống khoác lên
vai cô. "Trời rét, còn mặc ít như vậy!" Nhắc nhở cô mới khỏi bệnh.
Uông Mỹ Lệ lè lưỡi, "Em không quên! Quanh cảnh rực rỡ như vậy, dĩ nhiên là mùa xuân nha!"
"Em đó! Đúng là một tiểu yêu xinh đẹp! Đúng rồi, anh đột nhiên nghĩ ra em không có mặc quần áo của công ty, tại sao vậy?" Nhìn một lượt, anh
cũng nhìn ra trên người cô đều là thời trang mùa xuân của Chanel.
"Em chỉ mặc đồ tốt nhất, y phục F&R không thích hợp với em." Cô trả lời như chuyện đương nhiên. Mạnh Dật Phi yên lặng.
Cô luôn luôn thay đổi, có phải một ngày nào đó cô trở lên quá xa,
khiến anh không thể với tới được? Trong phút chốc, Mạnh Dật Phi có một
xúc động muốn thổ lộ với cô. Có lẽ cô hiểu được trái tim anh, chỉ là
luôn muốn trốn tránh. Ý nghĩ muốn cô trở lại Đài Loan cùng mình luôn
mãnh liệt như vậy, nhưng mà anh biết chuyện này là không thể, cho dù cô
đã lấy được danh hiệu nhà thiết kế hàng đầu. Anh biết mục tiêu của cô
còn lớn hơn thế.
Đối với tương lai, anh lo sợ không yên không dám nghĩ tới, cô chính là tránh nặng tìm nhẹ không muốn nói đến, vì vậy, tương lai liền trở thành đề tài kỳ lạ tế nhị cấm kị giữa bọn họ.
Mặc kệ cô thay đổi như thế nào, cũng nên nhìn ra là anh đang thật lòng! Anh hi vọng.
Trầm mặc giữa bọn họ bất tri bất giác đã leo lên pháo đài cổ, ánh
chiều tà chiếu ra hình ảnh tuyệt mỹ, Uông Mỹ Lệ nhìn cảnh đẹp hiện ra má lúm đồng tiền xinh đẹp, giống như công chúa trong đồng thoại. Tiếng
chuông Giáo đường vang lên đúng lúc, Mạnh Dật Phi muốn cô nhắm mắt lại.
"Một bất ngờ." Anh đảm bảo.
Khi mở mắt ra cô thấy một pho tượng Thiên Sứ, giống hệt khi bé mẹ cô làm! Cô vui mừng nhận lấy Thiên Sứ lấp lánh.
"Sao anh lại mua được? Cái này ở chợ đã rất lâu không thấy!"
Sau khi lớn, cô cũng từng đến công ty bách hóa, cửa hàng tinh phẩm tìm kiếm, những cuối cùng vẫn không thấy được Thiên Sứ giống vậy. Không thể có Thiên Sứ là nỗi tiếc nuối nhất của cô, mà anh lại hoàn thành sự chờ
đợi này.
Uông Mỹ Lệ hưng phấn ôm Thiên Sứ xoay quanh, "Cám ơn anh, hôm nay là ngày vui vẻ nhất của em!"
"Sinh nhật vui vẻ." Anh chậm rãi nói ra.
Uông Mỹ Lệ dừng bước lại. Sinh nhật? Đúng rồi! Hôm nay là sinh nhất cô tròn hai mươi tuổi, từ nhỏ đến lớn chưa từng có sinh nhật, hôm nay là
ngày sinh nhật hạnh phúc khiến cô khó quên!
Cô xông lên phía trước, nhiệt tình ôm khuôn mặt tươi cười của Mạnh Dật Phi, kích động kéo anh xuống hôm một cái.
Mạnh Dật Phi đỡ thắt lưng mảnh khảnh của cô, "Như vậy không đủ thành ý." Sau đó cúi đầu bắt lấy khóe miệng của cô.
Nụ hôn này cuồng nhiệt mà lãng mạn, là chúc phúc của anh, cô cảm tạ,
còn có nhiều hơn nhiều hơn tình cảm rung động lặng lẽ phát sinh — — ở
trong lòng nhau.
Không biết là vì cao hứng hay là thở dốc, hai gò má Uông Mỹ Lệ ửng
hồng, giờ phút này ở trước Mạnh Dật Phi đây là bộ dánh đẹp nhất của cô. Nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại thì thật là tốt biết bao?
Anh thậm trí mong muốn hai người cứ ngủ say bên nhau cả trăm năm! Suốt một trăm năm sớm chiều sống chung, cô là của anh, hoàn toàn là của anh.
Cô không biết là, chỉ cần "Hi vọng cô vĩnh viễn vui vẻ" khoẳng khắc đó, hỉ nộ ái ố của cô chính là hỉ nộ ái ố của anh.
Vì Thiên Sứ này, anh đã nhiều lần tìm đi tìm lại, rốt cuộc tìm được
công xưởng cũ làm Thiên Sứ, nghĩ hết biện pháp đi vào bên trong công
xưởng bỏ cũ nhiều năm, tìm được linh kiện mô hình, sau đó dựa vào trí
nhớ mà tự mình hoàn thành.
Bởi vì không muốn quấy rầy mẹ Uông, cho nên anh len lén ẩn nấp luyện
tập, còn vì nấu chảy keo dán làm bỏng mấy lần, dầu shin-na tỷ lệ pha chế rất khó nắm bắt, anh cũng bị mùi dầu shin-na làm sặc mấy lần.
Rốt cục, anh cũng có thể tự tay hoàn thành Thiên Sứ gần giống với trong trí nhớ, làm quà tặng sinh nhật hai mươi tuổi của cô.
*****
Ngày chia tay rất nhanh đã đến, nếu Uông Mỹ Lệ để ý sẽ phát hiện mình không muốn anh đi.
Nhìn Uông Mỹ Lệ bình tĩnh giúp anh tìm chỗ ngồi, trái tim Mạnh Dật Phi buồn buồn. Ai bảo anh lại