
ào giảm béo
nào thì giọng nói đầy mê hoặc của An Lương lại vang lên bên tai:
“Thật mền mại”.
“Lạc Lạc Tô…” Cấu ấu họi tên tôi vô cùng dịu dàng, ấm áp.
“Hả?”
Tôi quay lại, bất ngờ đối diện với khuôn mặt đang dần dần ghé sát
bên cạnh của cậu ấy… Phải chăng, thời khác rung động tâm hồn đang
đến gần?
Nhưng đôi môi của An Lương bỗng nhiên dừng lại giữa chừng. Cậu ấy
chăm chú nhìn tôi đầy ngạc nhiên vì miệng tôi đầy bỏng ngô còn chưa
kịp nuốt!
Cậu thanh niên ngồi dãy ghế sau khẽ hắng giọng một tiếng.
“À… hì hì…” Tôi ngượng ngùng cười với cậu ấy, cố gắng rút bàn tay
đang bị cậu ấy nắm chặt ra, rồi vội vàng nuốt gọn bỏng ngô đáng
ghét kia. Lúc đó, tôi chỉ hận một nỗi không thể cắn lưỡi mà tự vẫn
cho xong, từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ tôi bị mất mặt như
lúc này.
Nụ hôn khiến tôi chờ đợi đến mất ngủ vừa được nhen nhóm đã bị miếng
bỏng ngô vô duyên đó dập tắt mất. Mãi tới khi xem phim và ăn cơm
xong chào tạm biệt nhau rồi, chúng tôi cũng không còn cơ hội và
không khí thuận lợi để đốt cháy nó nữa. Tôi vô cùng rầu rĩ , trút
toàn bộ nỗi bực dọc và khó chịu của mình lên túi bỏng ngô vô tội.
Tôi như một đại tiểu thư khêu các được giáo dục đầy đủ, nở một nụ
cười đầy nho nhã nhưng cũng không kém phần dí dỏm nói với An Lương
rằng, hẹn gặp lại phải chịu đựng sự giày vò bởi những hành động
bóp, xát, vặn đầy bạo lực từ hai bàn tay tôi.
“À, hôm nay tớ rất vui. Cảm ơn cậu, hẹn gặp cậu ở trường vào thứ
Hai nhé” Tôi nói. Đang chuẩn bị quay đầu bước vào nhà, An Lương
bỗng gọi giật tôi lại.
“Đợi một chút, Lạc Lạc Tô!” Cậu ấy nhìn vào mắt tôi nói, “Cậu muốn
làm bạn gái của tớ không?”.
Mặc dù biết không phải vô duyên vô cớ mà một bạn nam lại hẹn hò đi
chơi với mình, mặc dù biết đi xem riêng với nhau là có ý gì nhưng
lời thổ lộ thẳng thắn đó của An Lương vẫn khiên khuôn mặt tôi lại
được một phen đỏ bừng lên.
Tôi cúi đầu, yên lặng, chân trái di di trên mặt đất…
“Cậu có cần thời gian để suy nghĩ không?” Giọng nói ấm áp của An
Lương vang lên.
“Không… không phải…” Tôi vội vàng trả lời.
“Vậy cậu đồng ý rồi phải không?”
Tôi lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn dìu dịu, An Lương
đang cười một cách rất đắc ý.
“Ừ!” Câu trả lời của tôi tuy nhỏ nhưng đầy ý khẳng định.
“Thật không?”
Tôi mỉm cười liếc nhìn cậu ấy, không nói gì rồi chạy vào trong bóng
đem, không dám quay đầu nhìn lại.
Tôi biết hai khóe môi của mình đang cong lên. Vậy là mối tình đầu
được chôn giấu suốt mười bảy năm của tôi cuối cùng đã xuất
hiện.
Tôi chỉ nói cho một mình Alawn biết việc tôi và An Lương chính thức
hẹn hò. Ngay cả bạn thân hay bạn cùng bàn, tôi cũng không nói vì
tôi tự ti khi An Lương quá xuất sắc, cậu ấy giống như một hoàng tử
hoàn mỹ. Cậu chuyện cô bé Lọ Lem và Hoàng tử nếu xuất hiện trong
cuộc sống thực tế cũng thường chỉ khiến người khác coi thường chứ
không ai tin vào điều đó cả. Tôi nói với Alawn vì đối với tôi,
Alawn không phải người ngoài, tôi không bao giờ sợ mất mặt trước
cậu ấy. Cho dù Alawn cũng chế giễu tôi một trận nhưng cậu ấy không
phải là loại con trai hay đưa chuyện, không đem chuyện này kể lung
tung ra ngoài được.
Nhưng truyện hẹn hò của tôi lại được lan truyền khắp cả trường vào
sáng sớm thứ Hai, trở thành một bí mật mà ai cũng biết. Ai đấy đều
nhìn ánh mắt khác thường để nhìn tôi, chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng tôi,
lời bình luận và tin đồn nhảm nhiều như lá rụng mùa thu, ào ạt trút
phủ kín cả vườn trường.
Tôi lập tức đi tìm An Lương, kể lại chuyện kỳ quặc này với cậu ấy:
“ Thật kỳ lạ, sao chuyện hẹn hò của chúng mình mà cả trường lại
biết được nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh
An Lương lạnh lùng nói: “Là do tớ nói ra đấy”.
Tôi sững người, lúc bấy giờ mới phát hiện ra, hôm nay, An Lương trở
nên rất kỳ lạ nhưng lạ ở điểm nào thì tôi không thể nói ra
được.
An lương tiếp tục nói một cách bình thản: “ Tớ kể chuyện của bọn
mình với một vài cậu bạn thân, bọn họ đều nhật loạt cho rằng bọn
mình không hợp nhau, hơn nữa trường trung học cũng không cho phép
chuyện yêu đương. Tớ thấy, chúng ta nên chia tay thôi”. Chia tay
cũng có thể nói một cách thẳng thắn như vậy, cậu ấy quả đúng là
người không thích làm ra vẻ huyền bí.
Tôi như bị sét đánh ngang tai giữa ngày trời quang, đến nỗi bên
ngoài cháy đen, bên trong mềm nhũn. Ban nãy, trên đường đến trường,
tôi còn cùng Alawn nghiên cứu xem làm thế nào để có buổi mở đầu đầy
ý nghĩa với bạn trai trong ngày đầu tiên hẹn hò.
“…Ờ!” Tôi không hỏi nguyên nhân, không hỏi tình tiết, không tra hỏi
rõ ngọn ngành, chỉ lạnh lùng “ờ” một tiếng rồi quay người về
lớp.
“Lạc Lạc Tô”, An Lương gọi.
Tôi đứng lại, vẫn quay lương về phía cậu ấy. Tiếng An Lương vang
lên sau lưng về phía cậu ấy. Tiếng An Lương vang lên sau lưng như
muốn giải thích: “Tớ… tớ cảm thấy bọn mình sắp phải thi đại học
rồi, nếu hẹn hò sẽ rất ảnh hưởng tới việc học tập… vì vậy…”.
“Ờ.” Tôi lại “ờ”, sau đó tiếp tục bước đi.
“Lạc Lạc Tô… cậu… tại sao cậu không hỏi gì?” Giọng nói cậu ấy vẫn
vang lên phía sau lưng.
Tôi hơi dừng lại một chút rồi lại đi tiếp