Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321862

Bình chọn: 9.00/10/186 lượt.

lời đó, cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, đắm đuối và

chờ đợi. Đôi mắt ấy nhường như đang thiêu đốt trái tim tôi khiến

khuôn mặt tôi bỗng chốc đỏ ửng lên.

Tôi xấu hổ quá nên chỉ thốt lên được một câu: “Để mình suy nghĩ

đã”. Sau đó chạy như bay vào trong lớp, cố ý nô đùa với Lý Như. Tôi

biết, An Lương vẫn đang đứng ngoài nhìn mình không để ý đến cậu

ấy.

Lý Như hỏi: “An Lương theo đuổi cậu à?”.

Làm gì có chuyện đó!” Mặt tôi lại đỏ bừng lên.

Sau đó, tôi thấy Alawn đứng phía cuối lớp, mặt mũi tối sầm, đang

buông những lời thô tục chửi mắng người khác.

Lý Như lại hỏi: “ Alawn cũng thích cậu phải không?”.

“Làm gì có chuyện đó!” Nếu như câu nói trước còn mang một chút xấu

hổ, một chút khó hiểu thì ngữ khí câu sau là sự ngạc nhiên và trong

sáng.

Sau một hồi ngạc nhiêu, tôi liền chạy đi hỏi Alawn xem cậu ấy có

thích tôi như Lý Như nói không.

“Phù Thủy Gà Mên…”Alawn khẽ nghiêng vai, nheo mắt lại ngắm nghía

tôi một lượt với thái độ kỳ quặc nhưng không nói gì. Sự im lặng của

cậu ấy khiến tôi nghẹt thở một cách khó hiểu. Sau đó cậu ấy vò đầu

tôi: “ Cậu á, thứ nhất không có ngực, thứ hai không có mông, người

thì như cọng giá đỗ, óc thì như bã đậu. Thà cậu tìm hiểu xem làm

thế nào để di dân lên sống trên sao Hảo còn thực tế hơn”.

Tôi thở phào một tiếng, vỗ vỗ ngực nói: “Cậu làm tớ sợ chết khiếp,

Tớ cũng có coi cậu là đàn ông đâu.”.

“Tớ không là đàn ông thì là cái gì?”

“Một đứa trẻ ranh.”

Sau đó, Alawn giơ tay lên như muốn đánh tôi. Tôi biết, tên tiểu tử

này vốn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là nên bỏ chạy thục mạng,

vừa chạy vừa hét: “ Tớ sẽ mách mẹ cậu! Để mẹ cậu lột quần cậu ra

đánh cho một trận!”.

Hồi ấy có ánh nắng mặt trời chiếu vào trong lớp học, có đám bụi nhỏ

li ti bay trong không khí, có mùi hương hoa nhè nhẹ không rõ từ

đâu, có con đường phía trước xa xăm không rõ phương nào, còn có cả

mầm thanh xuân bị chúng tôi cất dấu thật kỹ tận đáy lòng đang nảy

nở. Chúng tôi của hồi ấy, một giây trước đó còn có thể cười một

cách nghiêm túc, một giây sau đó lại có thể giả vờ như đang ủ ê rầu

rĩ. Đó là những năm tháng coi nhầm những việc ưu phiền thành chuyện

thường tình của thế sự.

Giờ tự học buổi chiều, Lý Như lại dò hỏi xem rốt cuộc có phải tôi

và An Lương đang hẹn hò không.

Tôi nói không biết vì chưa suy nghĩ kỹ. Nói đến đó, tôi khẽ liếc về

phía sau theo bản năng, Alawn đang cúi đầu, chăm chú làm bài

tập.

Mặc dù ngoài miệng nói không biết nhưng buổi tối, tôi vẫn gọi Alawn

qua nhà mình làm cố vấn. Tôi lục tung hết tủ quần áo kên rồi lần

lượt mặc thử từng bộ trước mặt cậu ấy.

Alawn lúc thì khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày lại suy xét, lúc

thì lắc cài đầu than vãn: “ Mấy cái váy này chẳng có cái váy nào

hợp với cậu cả”, lúc tỏ vẻ không chịu nổi: “Chẳng phải chỉ là đi

xem phim thôi sao? Có cần thiết phải làm rùm beng như thế không?

Chưa từng thấy đứa nào ngốc như cậu”, lúc lại ra vẻ thoải mái nói:

“ Hay là ngày mai bọn mình không đi nữa, những người họ An chắc

chắn là chẳng tốt đẹp gì đâu”.

Đây là logic kiểu gì vậy.

“ Cái gì mà bọn mìn, ngày mai chỉ có một mình tớ đi thôi, Anh Lương

chỉ mời một mình tớ đi xem phim thôi, An Lương chỉ mời một mình tớ

đi xem phim thôi. Tớ nói cho cậu biết, cậu không được đi theo để

làm đèn đường đâu nhé!” Lúc đó, tô đang mặc chiếc váy xếp nhiều ly

màu xanh lam đã lâu không mặc, bắt chước điệu bộ trên ti vi, thẳng

lưng ưỡn ngực rầu rĩ hỏi: “Có thật là tớ cần giảm béo không? Váy

vóc đều sắp không kéo lên được nữa rồi!”

Rõ ràng Alawn không hề có chút hứng thú với việc gầy hay béo của

tôi. Sau khi làm nũng, giở trò hăm dọa, lừa bịp nhưng vẫn nhận được

lời khẳng định không cho đi theo của tôi, Alawn bỗng nhiên im lặng,

hỏi tôi một cách nghiêm túc: “Nói thật đi, phù thủy gà Mên, có phải

nếu tớ không đi theo, cậu sẽ cảm thấy vui hơn?”.

“Tất nhiên rồi” Tôi trợn tròn mắt nói, “ Ai lại dắt bạn đi hẹn hò

cùng bao giờ chứ”.

“Biết rồi. Vậy thì chúc cậu ngày mai đi chơi vui vẻ. Tớ về đây.”

Cậu ấy nói xong liên bỏ đi. Vừa nhìn thấy bộ dạng rầu rĩ của cậu

ấy, trong lòng tôi lại dấy lên một cảm giác áy náy khó tả. Tôi muốn

tìm một câu gì đó để an ủi, vì dù sao cũng là bạn thân đã cùng lớn

lên bên nhau, không thể để cậu ấy phải chịu ấm ức vì “Phù thủy Gà

Mên có bạn trai rồi liên quên bạn bè thân hữu” được.

Nhưng khi tôi còn chưa kịp nghĩ ra câu gì để an ủi, cậu ấy bỗng

nhiên quay người lại, nói một cách nghiêm túc: “Đúng rồi, cái váy

này quả thực là không hợp với cậu… Cậu thực sự đang béo

lên…”.

“Biến đi!” Vậy là tôi không do dự tống cổ cậu ấy ra khỏi cửa.

Cảm giác xem phim cùng An Lương thật giống như đang nằm mơ.

Trên màn hình có nam có nữ, nhân vật nam đang cười, nhân vật nữ

đang khóc… Tôi cũng không biết họ đang diễn cái gì nữa.

Vì khi bộ phim bắt đầu chiếu chưa lâu, An Lương bỗng nắm chặt bàn

tay phải đang không ngừng bốc bỏng ngô bỏ vào miệng của tôi. Ngay

sau đó, đầu óc tôi lập tức trở nên trống rỗng.

An Lương ghé sát vào tai tôi, khẽ cười nói: “Tay cậu thật nhiều

thịt”. Tôi đang tự hận mình không có chút quyết tâm n


Snack's 1967