Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321842

Bình chọn: 7.00/10/184 lượt.

bắt đầu có tiếng huýt sáo cổ vũ.

Tôi cứ nghĩ rằng, An Lương sẽ nổi xung lên rồi nhảy vào đáp trả

nhưng không ngờ tính cách của cậu ấy cũng giống như cái tên của

mình. Cậu ấy điềm tĩnh nhặt cái áo lên, đi đến trước mặt tôi rồi

chỉ về phía Alawn hỏi: “Lạc Lạc Tô, cậu ấy là bạn trai của cậu phải

không?”.

“…” Tôi lắc đầu, khẽ liếc mắt về phía Alawn. Ánh sáng từ viên Kim

Cương trên chiếc khuyên tai của cậu ấy khiến tôi nhức mắt. Tôi thầm

nghĩ không biết bắt đầu từ bao giờ, mà cậu bé Alawn yếu ớt hồi nhỏ

suốt ngày chạy theo tôi bỗng trở thành một chàng trai cao lớn như

vậy. Rõ ràng đó là một nhân tài! Trong khi đó, một cô bé hồi nhỏ

khá xinh sắn là tôi khi lớn lên lại trở lên mập mạp thế này! Tên

tiểu tử đó còn chưa đủ để vênh vang, khoe khoang hay sao lại còn

học đòi xỏ lỗ tai?! Nghĩ đến đó, cục tức lại nổi lên, tôi khẽ nhếch

mép: “ Cậu ấu là em trai tớ”.

“Cậu giữ áo khoác giúp tớ một chút được không?” Điệu bộ quân tử của

An Lương lại khiến trống ngực tôi đạp loạn xạ, tôi đón lấy chiếc áo

trên tay cậu ấy một cách vô thức như bị mê hoặc.

“Đến lượt tớ vào trận rồi.” An Lương quay về phía Alawn, nhún vai

một cách bất đắc dĩ rồi chạy vào sân bóng.

“ Phù thủy Gà Mên…” Alawn nghiến răng nói với tôi, “đợi sau khi tan

học, tớ sẽ tính sổ với cậu!” Nói xong, cậu ấy cũng chạy vào trong

sân.

Alawn nói sẽ tính sổ với tôi sau khi tan học, nhưng cậu ấy đã không

có cơ hội đó vì mười phút trước khi kết thúc trận đấu giao hữu, An

Lương vờ bị đau chân rồi tiện thể lôi tôi đi luôn.

Dưới ánh nắng ấm áp đầu tháng Tư, trên khán đài của sân vận động,

chai nước của Alawn còn đó, Chiếc cặp sách của Alawn vốn bị tôi lấy

làm ghế ngồi vẫn còn đó, còn tôi lại bị một đề nghị muốn được cùng

đi mua nước của An Lương kéo đi mất.

Trước cửa quầy căng tin, An Lương đưa cho tôi một chai nước chanh,

còn cậu ấy cầm một chai nước suối dốc thẳng vào miệng. Cậu ấy có

đôi mắt lá răm nhỏ mà rất đẹp, sống mũi cao, mái tóc tém gọn gàng,

vô cùng khôi ngô tuấn tú.

Tôi ôm áo khoác của cậu ấy trong lòng, lí nhí hỏi: “Sao cậu lại

biết mà mua nước chanh cho tớ? Tớ thích nhất là vị chua chua ngọt

ngọt của nước chanh đấy”.

An Lương mỉm cười nhìn tôi, lộ rõ hàm răng trắng bóng, đều đặn.

“Cậu thử đoán xem?” Giọng nói của cậu ấy vừa trong trẻo vừa ôn tồn,

không giống chất giọng vịt đực của Alawn.

Tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn cậu ấy. Tôi đã bị sự giảo hoạt của

cậu ấy làm cho mặt mũi đỏ lựng, chi tiết lặng lẽ uống nước. Ráng

chiều tà lúc này trông như chú phượng hoàng đang quẫy chiếc đuôi

dài lê thê vào mây xanh.

“Tớ thích cậu từ lâu rồi.” Cậu ấy nhìn tôi, nói bằng giọng nghiêm

túc, đôi mắt lá răm đẹp ánh lên những tia nhìn trìu mến.

“Ặc… Ặc…” Tôi bị giật mình bởi lời bộc bạch đường đột này, luống

cuống không biết đổ chai nước vào đâu, cứ thế dốc ngược vào

mũi.

Một trận ho sặc sụa, tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cậu ấy, ánh

mắt như muốn dò hỏi xem có phải cậu ấy đã nhầm đối tượng rồi không,

vì tôi vẫn đánh giá mình không thuộc hàng sắc nước hương trời gì ở

trường cả…

“Ha ha, làm cậu sợ rồi hả? Tớ thường nghĩ thế nào thì nói thế ấy,

không thích cố làm ra vẻ huyền bí.” Cậu ấy còn bật cười sảng khoái

khiến khuôn mặt tôi lúc đó chẳng khác nào một con tôm luộc.

“Tớ… tớ phải về lớp học rồi…” Tôi vẫn cúi gằm mặt, không dám nhìn

cậu ấy, quay người đi thẳng về phía lớp học.

“Lạc Lạc Tô… đợi đã. Cậu nên trả áo lại cho tớ đã chứ!” Cậu ấy chạy

đuổi theo, nụ cười tủm tỉm vẫn giữ trên môi.

Lúc bấy giờ tôi mới phát hiện ra mình vẫn đang ôm khư khư cái áo

khoác của cậu ấy trong lòng. Tôi ngượng ngùng rồi lập tức chạy

biến, không dám quay đầu lại nhìn.

Bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh

Nhưng trong đầu tôi có thể hình dung bộ dạng cậu ấy một cách rất rõ

ràng. An Lương đang đứng dưới ánh đèn em dịu trong vườn trường, vừa

cười vừa nhìn tôi bỏ chạy. Cậu ấy đặc biệt rất thích cười.

Giờ tự học buổi chiều, tôi nâng khuôn mặt đang nóng bừng như lên

cơn sốt của mình, ngây người ra cười suốt hai tiết học, cây bút

trong tay không hề động đậy. Alawn lại là người đầu tiên hoàn thành

bài tập lên lớp nộp. Khi qua chỗ tôi ngồi, cậu ấy còn gõ gõ lên cái

đầu đang ngây ra của tôi rồi lườm một cái đầy hằn học.

Tan học, thầy giáo nói ai chưa làm xong bài tập có thể mang về nhà

làm tiếp.

Tôi bước đến chỗ Alawn đón nhận tờ bài tập một cách tự giác rồi

ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Hai tiếng đồng hồ mà chỉ viết được mỗi

dòng họ tên thôi hả”.

Tôi vẫn chìm đắm trong sự ngượng ngùng vô tận nên chẳng buồn để ý

đến cậu ấy, quay người về chỗ ngồi thu dọn sách vở.

Alawn đeo cặp sách rồi nhoài người về phía tôi: “Ban nãy, tên tiểu

tử ở lớp bên cạnh dẫn cậu đi đâu, nói gì với cậu hả?”

“Sao tớ phải nói với cậu!” Tôi cố ý nổi giận với cậu ấy. Nếu để

Alawn biết có người muốn theo đuổi tôi, nhất định cậu ấy sẽ cười

người đó, nói rằng người đó quả là không có con mắt thẩm mỹ chút

nào. “ Cậu thì hiểu cái gì, đồ thô lỗ, đi đi!” Tôi đẩy cậu ấy

ra.

“Tớ… tớ là anh trai của cậu! Cậu phải nói cho tớ biết!” Alawn giở

trò ăn vạ, chắn đường


Snack's 1967