Snack's 1967
Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322225

Bình chọn: 8.5.00/10/222 lượt.

tớ mời cậu uống nước chanh!” Sau đó, cậu mỉm

cười rạng rỡ, ánh nắng phủ lên mái tóc lòa xòa của cậu ấy một màu

vàng rực rỡ chói mắt. Đám bạn xung quanh đều nhìn tôi một cách kỳ

lạ, thì thầm to nhỏ. Phần lớn trong số đó đều cho rằng mối quan hệ

giữa tôi và An Lương không bình thường.

Trước đây, khi xem bóng đá, tôi chỉ nghe Alawn luôn miệng khoe

khoang bản thân mình rất lợi hại. Nhưng đến tận bây giờ, tôi cũng

không hiểu thế nào là lợi hại. Chỉ cảm thấy An Lương chạy rất

nhanh, trên sân đấu chẳng có ai đuổi kịp cậu ấy. Tư thế chạy cũng

rất đẹp, mái tóc rung rung, quả bóng trăng trắng tròn tròn như đang

bám rễ vào đôi chân của cậu ấy, phối hợp vô cùng hài hòa.

An Lương vừa bước vào trong sân bóng, chạy vài bước đã hoàn toàn

thay đổi diện mạo. Dáng vẻ thư sinh vốn có đã hoàn toàn biến thành

dũng mãnh, oai phong như gió lốc, thể hiện rõ vẻ nam tính mạnh mẽ

của cậu ấy. Tôi thích nhìn cậu ấy đi đôi tất trắng. lộ rõ bắp chân

cuồn cuộn cơ bắp, còn cả dáng vẻ mồ môi ướt đẫm lưng áo, còn cả

chiếc áo khoác của An Lương trong vòng tay tôi chốc chốc lại thoang

thoảng mùi thơm thanh khiết của xà phòng, tất cả đều tràn đầy sức

hấp dẫn nam tính.

An Lương vẫn không hề thay đổi, vẫn khỏe mạnh tươi mới như hồi học

cấp ba. Nhưng tôi lại không còn mê muội như hồi trẻ con đó, ôm giữ

mối mộng mưo, gắng sức dõi theo cậu ấy, gương mặt tràn đầy niềm

hạnh phúc và dễ dàng coi chút dư vị được tận hưởng đó là tình

yêu.

Bỗng nhiên nghe được tiếng bình luận từ phía sau lưng, nói rằng

người đang giữ áo khoác hộ An Lương là bạn gái của cậu ấy. Tôi cũng

chỉ biết mỉm cười. Từ nhỏ, khi chơi chung với Alawn, vô hình trung

tôi đã quá quen với những tin đồn kiểu này rồi.

Khả năng tập trung của tôi vốn không được tốt chỉ một lát là đầu óc

tôi bắt đầu rối tung rối mù cả lên.

Trên sân bóng, tiếng kêu gào của đám năm sinh trong trang phục áo

trắng pha xanh càng ngày càng nhỏ đi, hình ảnh khôi ngô tuấn tú của

An Lương trước mắt cũng càng ngày xa xăm.Buổi chiều mùa thu dịu

dàng đến mê hoặc, cơn gió chậm rãi thổi gió nhè nhẹ mơn man trên

mái tóc như có như không, những tia nắng mỏng manh dịu dàng đan xen

lẫn nhau bên tai tôi, cây hòe tây và những ngọn cỏ non mơn mởn

trông thật đẹp mắt… Cô gái vô tư là tôi đã gục lên áo khoác của An

Lương ngủ thiếp đi mất.

Không biết đã bao nhiêu lâu trôi qua, trận đấu đã kết thúc. Giọng

nói của An Lương vang lên trên đầu tôi: “Này, tỉnh dậy! Làm gì có

gián điệp nào ngủ quên trong giờ làm việc cơ chứ! Hơn nữa, tớ để ý

thấy rồi nhé, Lạc Lạc Tô! Trận đấu mới bắt đầu có mười phút là cậu

đã ngủ say rồi! Tớ thiếu sức hấp dẫn đến vậy sao?”.

Tôi ngước đôi mắt ngái ngủ lên nhìn anh chàng An Lương mồ hôi nhễ

nhại, đang đứng thở hổn hà hổn hển, tiện tay vớ đại một miếng vải

lên lau nước dãi, áy náy nói: “Không phải, không phải, là do thời

tiết mùa thu quá hư, nó quá mát mẻ mà!”.

An Lương nhíu mày lại: “Cậu lấy áo của tớ lau nước dãi hả?”.

“Á!” Bấy giờ tôi mới tỉnh táo hoàn toàn, phát hiện ra chiếc áo

khoác trắng tinh của An Lương đã bị tôi kê xuống dưới mông còn bản

thân mình đang vớ một bên tay áo lau nước dãi. An Lương không giống

như Alawn, trước mặt cậu ấy, tôi dù sao cũng phải giữ thể diện. Vậy

là tôi ngượng ngùng xoắn xoắn lọn tóc, “Xin lỗi, xin lỗi, áo khoác

để tớ giặt đền, nước chanh để tớ mời cậu!”.

Nếu là Alawn, cậu ấy sớm đã bị tôi cho một đòn rồi, làm gì còn đợi

đến lúc được xin lỗi nữa. An Lương im lặng hồi lâu, tôi khe khẽ

liếc nhìn cậu ấy, phát hiện ra cậu ấy đang nhìn tôi cười thân

thiện, “Ha ha, đừng căng thẳng mà! Tớ không giận đâu. Đi, tớ mời

cậu uống nước chanh”.

Tôi vui vẻ theo An Lương, buông lời nịnh bợ: “Ông chủ An, ngài còn

phong độ hơn Alawn nhiều!Ngài đúng là bậc lão gia!”.

Cậu ấy bỗng nhiên quay đầu lại, nói một cách nghiêm túc: “Nhưng cậu

vẫn phải giặt áo khoác đấy”.

Cũng giống như thời còn học cấp ba, An Lương lại ngửa cổ lên tu một

hơi gần hết chai nước. Tôi giương cằm lên nhìn cục yết hầu không

ngừng đưa lên đưa xuống của cậu ấy, tường tượng đến cảnh lúc đó cậu

ấy nói với rôi “Chúng ta nên chia tay thôi”, cảm thấy cuộc sống này

thật sự có nhiều việc mà con người ta khó dự đoán được. Tôi đã từng

uống rượu, đau khổ cho mối tình đầu của mình. Tôi làm sao có thể

tượng được rằng, mùa thu của vài tháng sau đó, tôi lại có thể đi

uống cước chanh cùng với An Lương đây?

An Lương bỗng nhiên nói với tôi bằng một giọng rất khẽ: “Lần trước,

tấm ảnh thẻ tớ lấy trên thẻ học sinh của cậu bị Alawn cướp mất

rồi”.

Tôi cười, tôi nói tôi biết rồi, Alawn đã đưa nó cho tôi.

“Cậu trả lại cho tớ đi.” Cậu ấy chìa tay ra.

“Này, tấm ảnh đó là của tớ chứ! Cái gì mà trả lại cho cậu!”

“Cậu đã tặng tớ rồi, nó là của tớ. “ Cậu ấy làm ra vẻ đó là chuyện

đương nhiên. Tôi nghiến răng nhủ thầm, hóa ra một trang quân tử

đường hoàng như An Lương cũng có lục mặt dày không biết xấu hổ như

vậy.

“Tấm ảnh đó chụp rất xấu, không nên lấy làm gì.” Tôi xua tay, tự

cảm thấy có tài phong độ phất tay áo mà dong chơi với mây

gió.

“Nhưng tớ cảm thấy nó rất đáng yêu mà.