
bởi vì đôi môi của cậu ấy sắp
sửa chạm vào môi của tôi. Tôi sợ đến nỗi chi tiết co rúm người lại,
lắp ba lắp bắp, “Cái… gì? Cậu nói gì? Bạn bè thân thiết, đùa kiểu
đó… cậu… cậu thật xấu xa! Alawn, cậu đừng…” Đôi môi của cậu ấy
không ngừng mở rộng… tôi đã có thể ngửi thấy mùi rượu vang nồng nặc
trong miệng cậu ấy cùng mùi kem sữa nhàn nhạt, viên kim cương trên
khuyên tai cậu ấy sáng lấp lánh khiến tôi hoa mắt, tôi vội nhắm mắt
lại hét lên: “Này… này…cậu định làm gì hả… đừng…”.
“Miệng cậu vẫn còn vết bánh kem… tớ giúp…cậu lau…sạch!”
Đang định hỏi cậu ấy định lau như thế nào, bỗng nhiêu cảm thấy trên
môi một cảm giác mát lạnh, một vật gì đó mềm mềm, ươn ướt khó hiểu
đang lướt qua lướt lại.
Mở to mắt ra, tôi thấy Alawn đang giơ ngón tay trỏ, nở một nụ cười
đắc ý. Ngón tay trỏ, nở nụ cười đắc ý. Ngón tay trỏ của cô cậu ấy
dính đầy bánh kem, chắc là vừa lau từ môi của tôi ra.
“Cậu run… rồi, cậu… cho rằng tớ… muốn hôn cậu hả?”
Tôi thực sự xấu hổ đến phát cáu, nhân lúc cậu ấy không để ý, giãy
ra khỏi tay của cậu ấy , chui ra dưới cánh tay kia, dùng vòi nước
phun vào mặt cậu ấy: “Alawn, đồ mượn rượu để giả vờ điên này!” Tôi
sợ cậu ấy lại xâm phạm tôi nên ra sức phun nước, liên tục không
ngừng nghỉ.
“A Lạc đại tỉ! Đừng phun nữa! Không dám nữa, không dám nữa!” Alawn
bị phun ướt đẫm cả người, nước lạnh vừa phun vào, rượu đã tỉnh vài
phần. Thấy tôi nổi giận, cậu ấy liền không dám tái phạm nữa, ngoan
ngoãn đứng sau lưng tôi. Tôi nhìn trộm cậu ấy còn đỏ hơn mặt
tôi.
“Phù thủy Gà Mên, cậu đang làm gì vậy?” Alawn đột nhiên hỏi một câu
ngớ ngẩn. Sau khi bị tôi mắng cho một trận, tỉnh rượu rồi, cậu ấy
nói năng cũng không còn hùng hổ nữa. Tôi ngờ rằng cậu ấy đã giả vờ
say rượu!
“Mù hả? Không nhìn thấy tớ đang rửa những vết bánh trên người hay
sao?”
“Thật quá lãng phí, cậu xem, tớ chẳng cần đến nước rửa!” Sau đó cậu
ấy giơ mười đầu ngón tay lên, quả nhiên đã được liếm sạch sẽ. Tiếp
đó, cậu ấy lại trơ trẽn sán đến nói, “Để tớ giúp cậu nhé…”
“Cút!”
Cậu ấy lách người qua tôi, tiến sát chỗ vòi nước làm ra vẻ nói: “Tớ
cũng gột rửa cơ thể lấm lem của cậu đi!”, tôi hét lên đầy hàm
ý.
“Dạ!” Cậu ấy lại dập hai gót chân vào nhau.
Tôi vẫn chưa hết tức giận nhưng cũng không làm gì được tên tiểu rử
say rượu này.
Alawn đặt vé chuyến bay lúc năm giờ sáng.Đến bốn giờ, tất cả mọi
người như quân thất trận, chỉ còn một mình tôi may mắn sống sót. Vì
muốn giữ hình ảnh đẹp trong mắt Leo nên tôi cương quyết không uống
rượu.
Khi trong phòng chỉ còn lại mình tôi và Alawn, chúng tôi để nguyên
quần áo, nằm nlăm ra giường, giống như lúc còn nhỏ, nhắm mắt lại
câu được câu chăng nói những lời trẻ con vô vị để tưởng niệm thời
niên thiếu đang sắp trôi qua.
Alawn kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện cũ khi tôi còn nhỏ, tôi đánh
nhau với ai này,tôi bị thầy giáo đánh vào lòng bàn tay, tôi và cậu
ấy đi bắt châu chấu,hễ bắt được còn nào to là cậu ấy lại nhường tôi
này… Quả thực phần lớn những chuyện cậu ấy kể, tôi đều quên hết cả,
chỉ thi thoảng nhớ một vài chi tiết vụn vặt, nhỏ lẻ. Nhưng cậu ấy
lại nhớ hết một cách rõ ràng, lại còn có thể miêu tả một cách chi
tiết thời tiết và tâm trạng lúc ấy.
Alawn bỗng nắm lấy tay tôi, nói: “Cứ đến mùa đông tay cậu lại bị
lạnh.” Tôi im lặng, tay của Alawn rất to, lòng bàn tay rất dày.
Nhưng tôi luôn cảm thấy chúng tôi đều trưởng thành rồi mà vẫn nắm
tay nhau như hồi nhỏ quả là không được tự nhiên lắm.
Cách nghĩ của Alawn lại không phức tạp như của tôi Cậu ấy vẫn nhắm
mắt lại, bình thản nói: “Trong ấn tượng của tớ, cậu luôn rất
ngố”.
Về điều này, tôi chẳng có cớ gì để phủ nhận cả. Tôi còn nhớ những
năm đầu cấp hai, có một lần trong giờ học toán tôi quên mang sách,
Alawn liền cho tôi mượn sách của cậu ấy, an ủi tôi rằng cậu ấy vẫn
còn một quyển nữa. Tôi yên tâm dùng sách của Alawn. Ai ngờ, đến giờ
vào lớp, thầy giáo hỏi ai quên mang theo sách thì đứng lên, Alawn
lập tức đứng bật dậy. Mặc dù cậu ấy là một học trò giỏi môn toán,
được thầy giáo yêu quý nhưng hôm đó vẫn bị thầy giáo phê bình
nghiêm khác rồi bị phạt đứng ngoài lớp học một tiết. Rất nhiều lần
tôi muốn đưng lên nói rằng, quyển sách tôi đang dùng là của Alawn
nhưng lại không đủ dũng khí để làm việc đó. Bởi vì lúc ấy, việc bị
thầy giáo phạt đứng ngoài lớp học là một hình phạt tương đối nghiêm
khắc và đáng xấu hổ. Tôi chỉ dám ngân ngấn nước mắt nhìn bề phía
Alawn ngoài cửa sổ. Cậu ấy lại còn rụt đầu lè lưỡi, làm điệu bộ để
chọc cho tôi cười.
Tôi kể lại câu chuyện mà tôi khắc cốt ghi tâm đó một cách đầy tình
cảm, Alawn lại nói cậu ấy đã quên mất rồi.
Hóa ra, chúng tôi đã đến cái tuổi già nua cùng ngồi ôn lại chuyện
cũ rồi ư? Chỉ là tâm trạng của chúng tôi rất dễ bị những chuyện đã
qua đó ảnh hưởng, có lúc nét mặt đầy ưu tư, có lúc lại mừng vui hớn
hở. Chúng tôi còn chưa thể để những chuyện cũ đó nhạt nhòa và thong
dong theo gió.
Ở bên Alawn tất cả vẫn chân thực như vậy. Giống như lúc còn nhỏ,
chúng tôi cười cười nói nói, đôi lúc thì thà thì thầm, lúc lại
tranh luận không dứt… Dường như chũn