XtGem Forum catalog
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326644

Bình chọn: 9.5.00/10/664 lượt.

hì ngồi tỉnh bơ nghịch cỏ, ko thèm đoái

hoài gì đến Trân.

-Nè Nguyên, giúp tôi vô đi, sợ quá!

-Tôi ko rảnh! Cô tự vào đi, tôi đang bận!

-Hừ! Tôi mà leo xuống dưới được là anh coi chừng tôi đó!

Trân lẩm bẩm rồi từ từ nhích xuống 1 cách vụng về. Nguyên ngưng nghịch

cỏ, đứng dậy khoanh tay trước ngực ngó Trân đang leo xuống khỏi hàng rào 1 cách vô cùng khổ sở. Chỉ còn cách mặt đất gần 2m, Trân bỗng trượt tay rơi khỏi hàng rào. Cô nghĩ thế nào cũng tan xác mà chết mất nên nhắm

mắt thật chặt chờ “lãnh” hậu quả. Nhưng ko, 1 cảm giác mềm mại xuất

hiện. Trân mở mắt ra từ từ, tự hỏi sao ko thấy đau gì cả. Cô mở to mắt

ngạc nhiên. Nguyên đỡ lấy Trân 1 cách nhanh gọn, nhưng đỡ mà đứng ko

đúng tư thế thì cũng như ko => cả 2 ngã phịch xuống đất.

-Ui da….cái lưng tôi…..Cô ăn cái gì mà nặng thế hả? – Nguyên lăn qua 1 bên, tay xoa xoa cái lưng.

-Tôi ăn cơm anh nấu đấy. Thế cũng hỏi cho được! Hừ! Nè, có sao ko vậy?

Bảo Trân đi vòng ra sau lưng Thanh Nguyên, ngồi xuống xem xét lưng cậu. Cô vừa chạm tay vào, Nguyên giật mình đứng dậy ngay làm Trân ngã nhào

ra phía sau.

“Sao lạ vậy nhỉ? Có cảm giác như bị điện giật ấy!”

-Anh sao thế? Tự nhiên đứng dậy bất ngờ làm tôi ngã ra đằng sau, rốt

cuộc anh có…..nói sao nhỉ? À, rốt cuộc anh có bị…ĐIÊN ko?

Trân nhìn Nguyên, rồi nở nụ cười vô cùng gian xảo. Cô cố tình nhấn mạnh từ “ĐIÊN” để chọc tức Nguyên.

-Nói nhiều quá! Có sao hay ko kệ tôi! Giờ có việc phải làm nhanh-gọn-lẹ để còn về ngủ nữa. – Nguyên cầm cái túi của mình lên, Trân đứng dậy

phủi phủi quần rồi đi theo.

2 người vòng ra phía sau ngôi nhà, có 1 cái cửa sổ mở.

“Chẹp….nhà này sơ ý quá! Thế này thì đừng có trách tôi nghen, tôi cũng bất đắc dĩ thôi.” – Nguyên chép miệng, lắc đầu.

-Ê, tôi giúp cô leo vào cái cửa sổ kia, cầm cái túi này vô trước, nhớ giữ im lặng đấy! – Nguyên hất mặt lên nói với Trân.

-Vô đó làm cái gì, tối thui gặp ma thì sao? – Trân nhăn mặt.

-Giờ thời này làm gì có ma!? Rõ vớ vẩn.

Vừa mới dứt lời, 1 cơn gió lạnh lẽo vô cùng thổi qua chạy dọc sống lưng Nguyên. Lá cỏ rung rinh xào xạc. Nguyên hoảng hồn chạy núp đằng sau

lưng của Trân, ngó nghiêng ngó dọc. Trân hừ mũi rồi nói mỉa:

-Ừ, vớ vẩn quá nhỉ?

-Mệt quá…..đỡ lên….nè…..trèo nhanh đi….- Giọng Nguyên run run.

-Hứ!

-Woa! Nguyên, xem nè! Cái cục này sáng lấp lánh đẹp quá à! Đây là cái gì vậy?

-Tôi bảo cô nói nhỏ thôi, có hiểu ko vậy? Mà cô có ngu thì cũng ngu vừa thôi chứ, đó là kim cương đấy!

-Thích quá à, đẹp cực kì luôn! – Trân mân mê viên đá quý thuộc loại có

giá trị cao nhất thế giới quay qua nhìn Nguyên – Nè, lấy nó về được ko?

Nguyên nhìn Trân chằm chằm rồi nhún vai. Mất trí nhớ thế đấy, cũng tham lam kém gì ai.

-Cô thích thì cứ lấy, ai cấm đâu.

Trân bỏ viên đá nhẹ nhàng vào cái túi của Nguyên rồi quay lên nhìn viên đá trên nóc tủ.

-Nguyên! Nguyên! Nguyên! Nguyên! – Cô giật giật áo Nguyên khi cậu đang bận bỏ đá quý và vài món nữ trang vào túi.

-Cái gì? Gọi 1 lần là nghe rồi, tôi ko có điếc!!!!!

-Viên đá kia cũng đẹp lắm kìa, đó là gì thế?

Nguyên nhìn theo hướng tay Trân chỉ. 1 tên trộm tài giỏi như cậu tất

nhiên rất am hiểu về các vật có giá trị cao, đá quý cũng ko phải là

ngoại lệ.

-Đó là đá Ruby!

-Tôi lấy nhé! – Mắt Trân sáng lên như đèn pha ôtô.

-Cứ tự nhiên! – Nói xong Nguyên quay xuống tiếp tục công việc lục tủ kiếm trang sức.

Trân rướn người lên cái nóc tủ để lấy viên Ruby. Chiều cao 1m63 của cô

có vẻ chưa được lí tưởng cho lắm. Cái kệ từ từ nghiêng xuống, rồi…………..

“RẦM! LENG KENG! XOẢNG! CỘP!”…………

Cái tủ đá quý ngã xuống làm vang lên 1 tiếng động lớn, đã thế những âm

thanh mà đá quý tạo ra do lăn lóc, vỡ tan còn góp phần vào thêm. Nguyên

giật thót người, từ từ quay lại đằng sau, 1 cảnh tượng vô cùng…….lộn

xộn. Trân ngồi bệt xuống cạnh cái tủ, tay cầm viên Ruby run lên, đá quý

trên sàn vung *** tùm lum.

-Trời ơi, cô làm gì thế hả????????? – Nguyên hốt hoảng chạy lại đỡ Trân.

-Tôi lấy cái này nè! – Trân đáp tỉnh bơ, chìa viên Ruby ra.

-Sao ko kêu tôi lấy cho? Cô làm cái nhà này dậy hết đấy! Lùn mà cứ…..

-Cứ gì? Lùn kệ tôi chứ liên quan gì đến anh hả cái đồ cây sào di động? – Trân cãi.

-Cô kêu ai là cây sào di động, tôi cao có 1m8 thôi nhé. – Nguyên ko vừa, đốp lại ngay.

-1m8 mà còn ko chịu là cây sào nữa. Vậy tôi đâu có lùn, tôi cao 1m63 là vừa rồi.

-ĐỒ LÙN! ĐÃ LÙN MÀ CON NGU NỮA, VIÊN RUBY ĐÓ THÌ LÀM GÌ CÓ GIÁ TRỊ CAO BẰNG MẤY VIÊN KIM CƯƠNG KIA CHỨ!?

-THÌ ANH BẢO TÔI THÍCH GÌ CỨ LẤY, GIỜ QUAY SANG MẮNG TÔI LÀ SAO HẢ CÁI ĐỒ CÂY SÀO DI ĐỘNG MẤT NẾT KIA?????

-KO CÓ ĐƯỢC GỌI TÔI NHƯ THẾ!!!!!!!!!!

Thế đấy! 2 người cứ đứng cãi nhau ỏm tỏi cả lên mà quên mất rằng họ

đang đi….ăn trộm. Tiếng cãi nhau chỉ im bặt khi ở ngoài cánh cửa phòng

có người đứng chết trân, nét mặt người đó ngạc nhiên => sững sờ:

-BỚ NGƯỜI TA! ĂN TRỘM! CÓ ĂN TRỘM BÀ CON ƠI!!!!!!!!! – Người phụ nữ cỡ U40 đó hét lên với công suất vô cùng to lớn.

-Ặc….chết! Lộ rồi….chạy lẹ thôi! – Nguyên co giò lên chạy, Trân thấy

vậy cũng chạy theo dù chẳng hiểu cái mô tê gì, vì từ khi v