Pair of Vintage Old School Fru
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326784

Bình chọn: 9.5.00/10/678 lượt.

m luôn quá!

Nguyên ở lì trong phòng tắm ko chịu ra, và cứ tự kỉ 1 mình. Còn cô gái

kia thì quay lại chuẩn bị dọn dẹp đống sứ “hoang tàn”, nhưng cô có vẻ

vụng về. Nghe tiếng động Nguyên chạy ra thì thấy những mảnh vụn của

những cái chén sứ vỡ tan tành thêm. Chỉ là cô gái cầm lên để dọn thì

trượt tay làm rơi xuống.

-Này, không sao chứ? – Nguyên chạy lại dịu dàng hỏi.

-Không sao….

-Thôi cô lên nhà đi, tôi dọn nhanh rồi chúng ta đi đến 1 nơi nữa, kẻo đi đường tối quá nguy hiểm.

-Thế…tôi cám ơn! – Cô gái nở nụ cười thật tươi, Nguyên mỉm cười lại.

Đám hoa ngoài nhà khẽ rung động theo gió biển, như đang cười thầm khi thấy cảnh tượng dễ thương kia.

*Bệnh viện Đa khoa Thành phố:

-Phù….phù….mệt quá….nóng quá…..

-Anh có sao không? Tự nhiên mặc như thế làm gì? Trông cứ như là…..

-Thằng bệnh chứ gì……..khổ lắm cơ……đang mệt muốn chết đây….không muốn nói nhiều đâu……vô lẹ giùm tôi cái……..

Nói xong người con trai đẩy lưng cô gái đi vào trong.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong, Thanh Nguyên đưa cô gái lạ đến bệnh viện

để xem xét tình trạng. Vì là tên trộm bị truy nã gắt gao nhất nước, để

ko bị ai phát hiện nên cậu trùm người kín mít. Đội nón, đeo kính, đeo

khẩu trang, khăn quàng cổ, mặc áo khoác, đeo găng tay (đang là mùa

hè…thế mà…..=.=” joon pó toàn thân) và đi bộ 4km mới đến bệnh viện. (Ăn

trộm giàu thế mà chẳng mua nổi cái xe nữa, tên này…..)

Nhận lấy số thứ tự, Nguyên dẫn cô gái vào phòng khám ngồi xuống ghế chờ đợi.

Hiện giờ, cậu đang vô cùng khó chịu vì những lời xì xào:

-Ê, nhìn kìa, nhìn dáng cứ như siêu mẫu, ai ngờ……..có vấn đề!

-Ừ, hình như vô nhầm bệnh viện rồi đấy!

-Không đâu, chắc cậu ta bị dị ứng!

…….Bla……Bla……Bla………

“Ash!!! Tôi mà tháo hết mấy cái thứ này ra có mà mấy người phải quỳ lạy trước sắc đẹp của tôi đấy. (tự tjn gớm) Nhưng tôi ko ngu đâu, tháo ra

bị bắt thì còn gì là đời chứ….thôi ráng nhịn chút vậy!”

Cô gái lạ thì ngồi im lặng nãy giờ. Cảm giác không biết chính mình là ai, quả thật khó chịu vô cùng.

-Số 13!

-Ồ, đến mình rồi kìa! Zô zô zô zô!!!!!

Nguyên đứng bật dậy khỏi ghế như cái lò xo rồi đẩy cô gái nhảy chân sáo đi vào phòng khám. Đằng sau vang lên tiếng reo hò: “Thấy chưa, tui nói

nó “mát” mà!!! Vô nhầm bệnh viện rồi mà cũng không biết nữa!” (=.=”)

Cánh cửa phòng khám số 7 mở ra.

-Hellu thằng bác sĩ lựu đạn!!!!!!! – Nguyên reo lên, giơ tay vẫy vẫy như con nít.

Vị bác sĩ kia giật mình quay lại. Anh nhăn mặt gắt nhẹ:

-Im đi thằng khốn, đây là bệnh viện đấy! Mà sao…..nhìn mày ghê thế? Sợ

bị phát hiện àk? – anh cười nửa miệng chế giễu.

*Tiểu sử Trịnh Văn Dương: 20 tuổi, 1 bác sĩ tài năng với chỉ số IQ

170/200, lấy bằng đại học dễ dàng vào năm 18t. Là bạn thân từ nhỏ của

Thanh Nguyên, người duy nhất biết thân phận của Nguyên.

-Mày

biết rõ mà còn hỏi cái quái gì nữa! Tao có chuyện muốn nhờ mày đây, kiểm tra não con nhỏ này giùm tao, hình như nó bị mất trí nhớ rồi hay sao

ấy! – Nguyên vừa nói vừa đẩy nhỏ lên trên.

Văn Dương đứng dậy, đi 1 vòng quanh cô gái, tay xoa xoa cằm rồi lên giọng nhận xét:

-3 vòng chuẩn, mặt baby, mắt to, mi dài, mũi cao, môi đỏ, da trắng. Perfect! Mày kiếm em này ở đâu ra vậy Nguyên?

-Kiếm gì? Tao mà thèm đi kiếm gái ák? Tao đâu có như mày đâu Dương! Nhặt được ở ngoài biển đấy. – Nguyên gắt.

-Được rồi, được rồi, hạ hỏa đi! Xem nào: Cô tên gì? Từ đâu đến?

-Tôi….tôi ko biết….tôi chẳng nhớ gì cả……. – Nhỏ ngập ngừng trả lời.

-6 x 5 = mấy?

-…30!

-Hàn Quốc còn có những tên gọi nào?

-Đại Hàn Dân Quốc….Korea…….

-Tôi làm nghề gì?

-Bác sĩ!

-Tốt! – Dương vỗ tay 1 cái rồi nói tiếp – mời cô đi theo tôi, tôi sẽ kiểm tra não bộ của cô.

Cả 3 người đi đến 1 căn phòng lớn, có đầy đủ thiết bị vô cùng hiện đại. Lại gần 1 cái máy lớn, gần = 1 cái giường cho 1 người nằm, Dương bảo

các y tá chuẩn bị khởi động máy.

-Cô nằm lên đây đi!

Dương quay lại phía cô gái, tay vô vỗ trên cái nệm, nhẹ nhàng bảo. Nhỏ

tỏ vẻ hơi sợ, đưa tay nắm lấy vạt áo của Thanh Nguyên. Nguyên cúi xuống

nhìn cô gái, nhẹ mỉm cười rồi nói:

-Sẽ ko sao đâu! Ko đau đớn gì cả. Có tôi ở đây mà!

Một cảm giác kì lạ xuyên qua người cô gái, cô ko cảm thấy sợ nữa. Bước

đến gần cái máy, cô e dè nằm xuống. Bắt đầu tiến hành kiểm tra.

Dương kéo Nguyên vào phòng khám để nói chuyện. Cô gái kia thì ngồi bên ngoài nghỉ ngơi, nói chuyện với cô y tá.

-Kết quả cho thấy: vừa tốt vừa xấu.

-Nó như thế nào?

Dương hắng giọng 1 cái rồi nói tiếp:

-Những kiến thức cần thiết có thể xem là bình thường. Còn về sinh hoạt

thì vẫn còn lơ mơ, cái mất cái còn. Về tên tuổi, ở đâu, người thân họ

hàng…..đều mất hết hoàn toàn. Có vẻ hơi khó để hồi phục trí nhớ, vì hầu

như chẳng có gì ấn tượng lưu lại.

-Thế giờ phải làm thế nào?

-Chắc phải nhờ mày đấy Nguyên à!

-Sao tự nhiên lại nhờ tao?

-Thì mày phải chịu trách nhiệm với cô ấy chứ sao. Mày cứu cô ấy rồi thì giúp cho trót luôn đi.

-Mày điên hả thằng kia? – Nguyên chỉ ngón trỏ ấn mạnh vào trán Dương.

-Đau thằng quỷ! Ôi trán tôi…. – Dương xoa xoa trán - Tao chưa thấy đứa nào ngu như mày đấy, cô