
, bác đừng lo gì cả! Con sẽ cố gắng chăm sóc cho anh ấy! Hihi.”
Khoảnh khắc lần đầu Hạ Quyên gặp Hạ Quyên.
Xin chào, tôi là Hoàng Hạ Quyên, là con gái thứ hai
của chủ tịch tập đoàn Kinh tế Hoàng Quân (tôi còn có một chị gái và một
đứa em trai song sinh). Bắt đầu từ ngày hôm nay tôi sẽ là sinh viên năm
nhất của trường đại học danh tiếng Banwa. Thật ra trường đã nhập học
được 2 tháng rồi, nhưng do tôi bị tai nạn nên phải học trễ hơn một chút. Đặc biệt điều làm tôi vui nhất là sẽ được học cùng khoa Kinh tế - Tài
chính với người tôi yêu từ cấp 3 đến giờ - Nguyễn Hải Thanh. Tuy cùng
khoa nhưng lại chẳng cùng lớp vì anh lớn hơn tôi hai tuổi năm nay anh
học năm thứ 3 rồi. Nghe nhiều người bạn “tốt bụng” báo lại thì trong lúc tôi bị mất tích rất nhiều cô nàng trong trường lăm le, nung nấu ý đồ
độc chiếm anh. Giờ thì đừng có mơ nhá, đố ai giành được anh khi Hạ Quyên này đã trở về. >:)
Tôi chọn một chiếc quần jeans đen với áo thun tay dài màu trắng khá đơn giản rồi đưa tay lấy cái cặp quai chéo
vắt lên vai, đi xuống nhà bếp để ăn sáng.
-Mẹ ơi! Hôm nay ăn gì vậy ạ?
-Haiz, mới sáng sớm sao chị ồn ào thế? Nhức cả đầu!
Hoàng Nhật Anh chính là đứa em trai song sinh “yêu dấu” của tôi, vừa
mới hỏi có một câu mà mặt nó đã nhăn nhó, làu bàu bắt bẻ tôi rồi, nếu
cậu ko phải là em tôi thì tôi sút thẳng cẳng rồi nhé.
-Hạ Quyên, ngồi đi con! Phần của con đây, ăn cho no rồi hãy đi học nhé! Hôm nay là ngày đầu mẹ cấm nghịch phá đấy.
Mẹ bưng ra cho tôi một cái mâm nhỏ đựng thức ăn sáng rồi còn giở giọng
đá xoáy tôi nữa chứ. Thật là…..nhà này riết rồi ai cũng teen quá, vậy
thì là, sao mà tôi đỡ nổi đây!?
-Mẹ này, con có nghịch phá gì lúc nào đâu. Cứ thích đổ tội cho con. – Tôi phụng phịu.
-Ai mà biết được cô.
Bị mẹ lườm, tôi đành im lặng cắm đầu cắm cổ mà ăn thôi. Sau khi đánh
chén món bò bít tết no nê, tôi xoa cái bụng căng tròn của mình đã được
nạp năng lượng đầy đủ, chưa gì đã bị mẹ yêu cốc đầu cho một cái đau
điếng.
“CỐP”
-Ui da…….sao mẹ cốc đầu con?
-Con gái con đứa giữ ý tứ xíu đi!
-Nhưng đang ở nhà mà mẹ, ở nhà mà cũng phải đóng vai tiểu thư 100% ngoan hiền sao?
-Ko phải vậy, nhưng vẫn phải giữ lấy cái nết, cứ như vậy ai mà thèm rước!
-Hihi, có anh Hải Thanh rước rồi, ai rước được nữa đâu! Mẹ ko muốn anh ấy rước con à?
Tôi cười nhăn nhở với mẹ, mẹ chỉ cười hiền rồi đi về phòng thay đồ để
chuẩn bị đến công ty. Đấy, nhắc đến Hải Thanh là mẹ như vậy, hiền hơn cả bồ tát >.
Nhật Anh đặt cái nĩa xuống, rút một tờ khăn giấy lau
miệng cẩn thận, uống cạn ly sữa tươi rồi đứng dậy đi lên lầu, tôi lẩm
bẩm:
-Trai gì mà điệu thấy ớn!
-Chị vừa nói gì đó?
Ặc, sao nó nghe được hay vậy trời? Tôi nói nhỏ lắm mà, với lại nó đang
đứng ở cầu thang tầng 2, có lôi cái màng nhĩ ra ngoài thì cũng nghe được quái gì đâu. Thằng này là người hay quỷ thế?
-Ờ, chị có nói gì đâu, đang phấn khích vì sắp được đến trường ấy mà. Hìhìhì.
Nhật Anh nhướng mắt nhìn tôi rồi phán một câu xanh rờn:
-Đã hâm rồi mà còn tự kỷ!
Keng!
Con dao sáng lóa trên tay tôi rơi xuống cái dĩa còn vương lại chút nước sốt cà thơm lừng. Nó mà dám đứng yên ở đó thì tôi nhất định sẽ phóng
thẳng con dao này vào cái miệng ác ôn độc địa đó, dám láo lếu với chị à? X-( Mà thôi, nó là con nít mình chấp làm gì cho mệt, hôhô. ='>'>
Đang định đứng dậy dọn dẹp đống chén dĩa thì chẳng biết từ đâu ra 2 chị giúp việc xúm lại nhao nhao:
-Tiểu thư để bọn tôi làm cho, cô mau đi học đi.
-Hả?
-Vâng đúng đấy ạ, đây là việc của chúng em, cô mau đi học đi ko thì muộn!
-A.....ừ.....vậy nhờ các chị nhé!
Tôi xách chiếc cặp đi ra khỏi nhà đứng đợi Hải Thanh đến đón. Ko biết
anh còn buồn vụ hôm qua tôi đột nhiên biến mất ko nhỉ? Chiều hôm qua sau khi được Nguyên đưa về, tôi có gọi cho Hải Thanh, anh bắt máy, giọng
khá lạ. Chắc anh đã lo lắm! Tôi xin lỗi anh rất nhiều, nhưng anh chỉ
cười và bảo ko sao, tôi vẫn bình yên là được. Sau đó anh cúp máy để tôi
lên phòng nghỉ ngơi, dù sao cũng mệt. Tối anh nhắn tin bảo sáng hôm nay
sẽ qua đón tôi đi học, tôi đồng ý ngay. ^^ Đi học cùng với người yêu ai
lại ko muốn nhỉ?
Ồ, vừa nhắc đã có mặt rồi. Từ xa tôi có thể nhận thấy chiếc xe motor màu bạc quen thuộc đang xé gió lao vun vút về hướng này.
-Hải Thanh!!!! – Nhí nhảnh vẫy tay lia lịa gọi.
“KÉT”
-Chào em, Hạ Quyên!
Hải Thanh nở nụ cười tỏa nắng lấp lánh những giọt sương mai, tôi cũng mỉm cười đáp lại. Anh bông đùa:
-Hôm nay vợ anh xinh nhỉ? Thế này thì chắc bao nhiêu nam sinh trong trường đều trở thành đối thủ của anh quá!
-Xí, anh nói quá. :”> - Lòng nói thế nhưng thật ra tôi cũng thấy.....thinh thích :))
-Thật mà! Ko tin lát đến trường sẽ biết. Mình đi nhé bé yêu!
-Vâng!
Hải Thanh đưa cho tôi cái mũ bảo hiểm y chang cái mũ của anh, hehe, như vầy thì ai chẳng biết chúng tôi là tình nhân. Tốt, ko có em nào dám phá hoại. :P
Mới đi được ko lâu đã ra đến đường chính. Xe cộ, con
người tấp nập ngược xuôi. Tôi áp đầu vào lưng Hải Thanh vô tư ngắm nhìn
đường phố buổi sáng. Chợt có cái gì đó âm ấm nơi lòng bàn tay, tôi