Disneyland 1972 Love the old s
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327295

Bình chọn: 8.00/10/729 lượt.

con đường tráng nhựa ngoằn

ngoèo khúc khuỷu. Ko còn bao xa nữa.....nơi chất chứa biết bao nhiêu kỉ

niệm đang gần kề....

*Dinh thự chính của Hoàng gia:

“Without you I am like a ship

without its sails, calling the wind to save me. I’d climb the highest

mountain, I’d cross the seven seas…….”

Tiếng nhạc chuông du

dương của bài hát Coming Home vang lên làm khuấy động cả ko gian tĩnh

lặng của căn phòng màu xám tro. Nhật Anh khó chịu ngồi dậy vì đây là lần thứ n cậu bị kéo ra khỏi giấc ngủ mộng mơ. 0169xxxxxxx, số lạ! Nhật Anh vò đầu một cái rồi nhẹ lướt tay trên màn hình điện thoại.

-Alo!

-Xin lỗi…..đây có phải là số điện thoại của cậu Hoàng Nhật Anh ko?

-Ừm, là tôi đây. Anh là ai?

-Chào cậu! Tôi là trung tá Lưu Tử Kiên của bên tổ Hình sự thuộc Sở Cảnh sát Thành phố!

-Có chuyện gì àk?

-Chúng tôi tìm ra được một số manh mối có liên quan đến sự mất tích bí ẩn của Hoàng tiểu thư, tôi muốn gặp cậu để bàn luận!

-Bao giờ?

-Nếu có thể……thì khoảng 4 giờ cậu có thể đến Light Coffee được ko?

-OK, hẹn gặp anh ở đó!

Tắt máy, Nhật Anh nhìn vào cái đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 1 giờ

rưỡi, còn sớm chán! Cậu cố gắng căng đôi mắt đang biểu tình đòi ngủ của

mình để đặt đồng hồ báo thức. Xong xuôi, tất cả lại đâu vào đấy, Nhật

Anh với tay lấy chiếc remote máy lạnh giảm độ xuống rồi trùm chăn phủ

kín đầu ngủ tiếp.

*******

Hải Thanh quăng mạnh chùm

chìa khóa xe lên cái tủ gỗ cạnh giường, mặt biểu thị rõ sự lo lắng cho

cô bạn gái bỗng dưng biến mất của mình. Anh đã cố gắng liên lạc nhưng vô ích, đối phương đã khóa máy.

Cảm giác bất an cứ quanh quẩn lởn vởn trong đầu Hải Thanh, cứ như là anh sắp bị mất đi một cái gì đó vậy. Anh ko muốn nói cho ai biết việc Hạ Quyên lại biến mất lần nữa, sẽ làm

cho nhiều người lo lắng thêm. Bây giờ có tìm cũng chẳng biết đi đâu mà

tìm, Hải Thanh đấm mạnh tay vào tường, anh bất lực! Người yêu mình có

thể gặp bất cứ chuyện gì…..bắt cóc, tai nạn…..còn chưa kể đến….. Đúng,

kẻ mưu sát Hạ Quyên vẫn còn đang nhởn nhơ sống ngoài vòng pháp luật,

chẳng lẽ kẻ đó đã bắt cóc cô lần nữa? Nghĩ đến đây, Hải Thanh lập tức

lao ra khỏi phòng. Tay lấy chiếc điện thoại ấn nhanh số của Nhật Anh…….

“Without you I am like a ship without its sails, calling the wind to

save me. I’d climb the highest mountain, I’d cross the seven seas…….”

-Trời ơi là trời!!!!!! Ngày quái gì vậy hả?

Nhật Anh đạp tung cái chăn xuống nền nhà, điên tiết hét lớn lên. Hai

chữ “Hải Thanh” hiện rõ trên màn hình làm cậu thấy nản, tặc lưỡi:

-Mệt thật, chắc lại gọi méc mình vì bị Hạ Quyên ăn hiếp đây mà……

-Em nghe nè anh! – Nhật Anh ngáp dài một cái.

-Nhật Anh, Hạ Quyên lại mất tích rồi!!!

-Hả? – Như ko nghe rõ, Nhật Anh đơ mặt ra.

-HẠ QUYÊN LẠI MẤT TÍCH RỒI!!!!!!!

-Gì? Sao lại như vậy? Chẳng phải anh luôn đi cạnh chị ấy sao????

-Anh…..lúc đó Hạ Quyên đòi ăn kem nên anh đi mua. Vì quầy kem khá đông

nên anh đành phải xếp hàng đợi. Lúc sau tự nhiên có một tin nhắn từ số

điện thoại cô ấy nói bạn bè gì đó có chuyện nên phải đi, bảo anh đừng lo lắng. Anh thấy lạ liền kiểm tra cách nhắn tin, ko phải của cô ấy. Anh

ko biết……có phải kẻ đã từng ám sát Hạ Quyên tại đám cưới lại bắt cóc cô

ấy lần nữa hay ko……

-Nghĩ lung tung! Anh bình tĩnh lại xem nào.

-Em nói vậy là thế nào? Cô ấy là chị em đấy.

-Tạm thời đừng cho bất cứ ai biết. Lát nữa 3 giờ 30 anh qua nhà, đi

cùng em đến Light Coffee gặp bên cảnh sát, họ bảo có tin tức gì đó…..

-Nhưng…..còn Hạ Quyên?

Nhật Anh đã dập máy trước khi Hải Thanh nói câu đó. Anh nghiến răng kìm nén những xúc cảm ko đáng có hiện giờ của mình. Sau khi đã bình tĩnh

hẳn, Hải Thanh tra chìa khóa xe vào ổ rồi phóng vụt ra khỏi nhà.

Trong khi anh đang vô cùng lo lắng cho bạn gái mình, nhưng có vẻ…..cô

gái đó lại ko để ý đến, cứ tha hồ nghịch ngợm trong nhà một người con

trai khác.

-Oh, căn phòng dễ thương quá àk!!!!!!

Hạ

Quyên chạy ào vào trong căn phòng màu đồng, nơi cô đã từng ở nhưng lại

ko hề nhớ. Những chiếc chuông gió đa dạng treo lủng lẳng trên trần,

thỉnh thoảng có gió thổi vào làm chúng rung rinh phát ra những tiếng

leng keng nghe rất vui tai. Từ cửa sổ nhìn ra ngắm cảnh biển rất đẹp,

ước gì mau đến chiều nhỉ? Cô sẽ được trông thấy những tia nắng hồng nhạt cuối ngày, cả bầu trời sẽ nhuộm 1 màu đỏ nổi bật. Thật là mong quá đi!

-Ê, em điên rồi hay sao mà đứng nhìn trời rồi cười một mình thế? – Nguyên nhếch mép cười đểu.

“BANG”

Câu nói vừa rồi cứ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Hạ Quyên vậy. Cô tức tối gầm gừ:

-Có anh điên đấy!

-Hi. ^^

-Đó, anh cũng cười một mình kìa. – Hạ Quyên hăm hở bắt thóp ngay.

-Đâu có, anh cười với em mà!

-Xạo…..tôi có cười lại với anh đâu.

-E hèm……..sao ngón tay đau quá.......:(( - Nguyên giả vờ nhăn mặt, ôm lấy ngón tay vừa được băng lại.

Hạ Quyên liếc xéo Nguyên một cái muốn tóe lửa. Lại nhắc đến 2 cái điều

kiện đáng ghét lúc nãy mà cô bị ép buộc phải gật đầu. Nhìn cái bản mặt

“đê tiện trên từng phương diện” của tên ấm đầu đang đứng trước mặt mình

kia, cô chỉ muốn đấm một cái c