
trời phú. Nụ cười ấy làm tôi nhớ đến mẹ, chợt thấy buồn quá........
-Ô, cậu bé này cũng rất thông minh, chị có phúc thật nhỉ? Có 2 đứa con trai mà đứa nào cũng giỏi. IQ của cậu bé này là 169/200!
Một
ông đầu hói thốt lên nhìn mẹ Dương một cách ngưỡng mộ, 2 đứa bọn tôi
cũng há hốc mồm ra luôn. Thấp hơn thằng Dương có 1 đơn vị mà sao tôi
chẳng thấy mình thông minh gì cả, kết quả học tập cũng bình thường thôi
mà. Tôi hỏi:
-Bác...bác ơi! Bác có nhầm ko? Con có thấy mình thông mình gì đâu? Sao màk 169/200 được?
-Con chưa phát triển hết thôi, cứ từ từ!
-Vậy xin cảm ơn! Chào ông chúng tôi về! – Mẹ Dương chào ông đầu hói đó 1 cách nhã nhặn rồi quay sang bọn tôi – Khoanh tay chào bác về đi mấy
con!
Tôi với Dương cùng khoanh tay lại gật đầu nói to:
-Dạ thưa bác tụi con về!
-Ngoan quá! Ba mẹ con về cẩn thận nhé! - Ông đó cười hiền từ xoa đầu tôi và Dương.
Trên đường về, lòng tôi nôn nao vui lắm cơ! 169/200 cơ đấy, hehe. Cầm giấy chứng nhận về khoe cho bọn nhóc ghen tị chơi.
Về đến nhà, tôi chào mẹ Dương rồi tung tăng nhảy chân sáo đi vào nhà,
tay phe phẩy tờ giấy. Tôi cuống quýt la to hết cỡ để khắp nơi trong cô
nhi viện có thể nghe được:
-TỤI BÂY ĐÂU RỒI? RA ĐÓN ĐẠI CA SIÊU THÔNG MINH VÀO NHÀ NÀO!!!!!!
Bọn nhóc trong nhà nhìn tôi trân trối, cô Thu đang vỗ về bé Ly ngủ cũng ngừng lại.
-Con có chuyện gì vui hả Nguyên? – Cô Thu hỏi.
-Hihi, cô ơi, con mới đi test IQ về, 169/200 nhé! – Tôi cười toe toét đưa tờ giấy cho cô Thu.
Đám nhóc trong cô nhi viện nhốn nháo lên, chụm đầu lại nhìn vào tờ
giấy. Tôi chép miệng, chắc chúng nó hâm mộ tôi lắm đây, vuốt ngực 1 cái, tôi đã sẵn sàng cho những lời khen rồi, hahaha!!!!!!!
-Ủa? IQ là cái gì vậy tụi bây?
-Biết chết liền!
-Chữ xấu quá vậy nè, đọc ko ra gì cả!
....Bla....Bla....
Grr.....nóng mặt rồi nha! Cái việc “đại sự” như thế mà chúng nó mỗi đứa phán cho một câu nghe “vui tai” nhỉ?
-Các con àk, IQ là chỉ số thông minh của mỗi người! Nguyên được 169 là cao lắm rồi đấy!
Cô Thu lên tiếng giải thích. Ôi sao tôi thương cô quá vầy nè? Bọn trẻ gật gật cái đầu tỏ ý đã hiểu.
-Cô ơi, thế IQ của con là bao nhiêu?
-Con nữa....con cũng muốn biết!
-Con nữa cô Thu ơi!!!!!
Cô Thu bị bao vây tứ phía bởi rừng người trẻ con. Tôi mỉm cười nhẹ rồi đi vào trong cất cặp, ngân nga hát ko ngừng :P
~oOo~
Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng. Trí thông minh của tôi phát
triển gần như hoàn toàn rồi. Tôi và Dương luôn đứng đầu trường đa số mọi mặt tốt như: học tập, thể thao..... Nhưng dù thế nào thì tôi cũng vẫn
thua Dương một ít về cái gì đó, chắc là do sự chênh lệch 1 đơn vị giữa 2 chỉ số IQ 169 và 170.
Với số điểm thi cao tuyệt đối, 2 đứa
được tuyển thẳng vào ngôi trường Romin – trường trung học cấp 2 và cấp 3 danh tiếng của thành phố. Cô nhi viện vẫn vậy, ko muốn cô Thu vất vả
nhiều thêm nên vào năm lớp 8 tôi chủ động đi kiếm việc làm thêm và qua
tạm trú nhà Dương. Ba mẹ nó rất tốt, họ ko hề màng đến việc tôi xuất
thân như thế nào mà coi tôi như là con đẻ luôn ấy. Sự chăm sóc tận tình
của bác gái làm cho nỗi đau mất mát lâu nay của tôi như được giảm tải.
Thật sự bác có nhiều nét rất giống mẹ tôi: vẻ đẹp thánh thiện, tính cách vui tính, dịu dàng và đặc biệt chăm sóc cho gia đình rất chu đáo dù
công việc có bận đến đâu. (Ba mẹ Dương đều là bác sĩ) Bác trai thì cũng
khá vui tính, tôi thấy Dương thật hạnh phúc khi có một gia đình tuyệt
vời như thế này.
Hôm nay là giỗ mẹ tôi, mặc dù bác gái một mực
bắt tôi cho bác làm vài mâm cỗ nhưng tôi vẫn xin từ chối. Như thế sẽ
phiền bác lắm. Tôi đi vào phòng mình để thay đồ, định mua một vài cành
hoa ly mẹ tôi thích rồi đi thăm mộ bà, sau đó sẽ về cô nhi viện.
Ông chủ tiệm cơm hôm nay cho phép tôi nghỉ một ngày, ông biết hoàn
cảnh của tôi. Ở đây việc làm của tôi là rửa bát, vì chỉ mới 13 tuổi nên
ông chủ ko cho tôi làm những việc nặng nhọc này nọ, ấy thế mà lương
tháng 800 nghìn, cũng tạm chứ nhỉ? Cúi đầu chào ông, tôi và Dương đi tà
tà ra shop hoa Mai Chi, vẫn còn sớm mà.
-Bọn em chào chị!
-Ô, Dương và Nguyên! Hôm nay ngọn gió nào đưa tôm đến nhà rồng thế?
Chị Chi là chủ của shop hoa Mai Chi, chỉ mới 19 tuổi thôi. Tôi cười:
-Sai rồi chị ơi, phải là rồng đến nhà tôm chứ!
-Ko thích, mấy đứa nhỏ hơn chị thì phải là tôm!
-Thôi nào, được rồi! – Dương lên tiếng.
Ngồi chơi một lúc, tôi quay sang nhìn những cành hoa ly trắng muốt tỏa
hương ngào ngạt. Tôi cứ ngắm chúng mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chị
Chi vang lên:
-Nguyên này, cho em!
-Dạ?
Chị
Chi đưa cho tôi một bó hoa ly được gói rất đẹp bằng giấy bọc trong suốt. Ừ nhỉ? Chị cũng biết về chuyện của tôi, mà sao chị biết? Tại thằng khỉ
nhiều chuyện TRỊNH VĂN DƯƠNG chứ ai! Cái tật nhiều chuyện ko bỏ.
-Hôm nay là giỗ mẹ em đúng ko? Cầm đi!
-Em...cảm ơn....nhiêu vậy chị?
-Tiền bạc gì, coi như quà chị viếng mẹ em luôn. Với lại em cũng chỉ mới lớp 8, tiền đâu ra nhiều! Gửi lời thăm của chị nữa nhé! ^^
Tôi nhìn chị Chi một cách biết ơn nhất. Chị tốt quá! Lúc này Dương mới thò đầu vào:
-Nguyên, xong chưa?