
người lúc lựu đạn nổ
mạnh đã bổ nhào vào người hắn.
Sau khi mất đi người thân, hắn lại một lần nữa mất đi hai người đối xử tốt với hắn.
***
“Về sau thì sao?” Sơ Vân ngơ ngác nhìn bóng dáng Lục Tiến in xuống trong bóng tối.
“Về sau?” Lục Tiến ngưng lại một chút, “Về sau tôi đã chôn tất cả họ ở chỗ mà mẹ tôi rất yêu thích, sau đó dưỡng thương rồi gia nhập quân đội.” Hắn nhàn nhạt trả lời.
Về sau nữa chính là hắn thực hiện kế
hoạch giết hết tất cả kẻ thù còn lại. Hai gã thanh niên bị hắn nhốt
trong rừng cây tra tấn suốt một tháng.
Binh lính tìm đến cũng bị hắn quay vòng
vòng trong rừng, đứa sau chết còn thảm hơn đứa trước. Những thi thể kia, cảnh máu chảy khiến cho người nhìn phải bỏ ăn mất vài ngày.
Mãi cho đến sau đó hành tung của hắn bị
phát hiện, dốc toàn lực lùng bắt, trong lúc hắn bị thương nặng lần thứ
hai, bà lão xưng là mụ Hổ đã giữ hắn lại một đêm trong khi hắn chạy trốn truy binh.
Khi vết thương đã lành lại, hắn gia nhập quân đội cùng với quân chính phủ đối kháng quân đồng minh. Năm đó hắn
cũng chỉ mới chín tuổi.
Nhưng bắt đầu từ lúc đó, tất cả mọi
người đều biết một đứa trẻ tên Lục Tiến thủ đoạn tàn nhẫn, bắn súng siêu đẳng, giết người không chớp mắt.
Nhưng mà cô gái của hắn không cần biết nhiều như vậy, nói thêm nữa thì chắc cô sẽ khóc đến mù mắt mất.
“Sao lại thích khóc vậy nhỉ, chăn mền đều bị em khóc ướt cả rồi.” Lục Tiến thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyển hướng sang Sơ Vân đang nước mắt đầy mặt.
Sơ Vân buông chăn ra, dùng mu bàn tay
lau sạch nước mắt trên mặt, nhưng không biết vì sao nước mắt lại không
nghe lời cô, một giọt lại một giọt nữa, không ngừng rơi xuống từ hốc
mắt, nhỏ vào chăn bông, nhỏ xuống cánh tay Lục Tiến.
“Có cái gì đáng khóc chứ? Đều là quá khứ nhiều năm rồi mà.” Lục Tiến rủ mắt xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô mà cười nhạo,
nhưng cánh tay hắn lại dùng sức hơn, dịu dàng vô cùng ôm cô siết chặt
trong lòng.
Sơ Vân khóc không thành tiếng dựa vào lồng ngực hắn, cảm thấy mình chưa từng khó chịu như vậy.
Nước mắt của cô chảy xuống đầu vai hắn, dọc theo vai lướt qua vòm ngực nóng hổi của hắn.
“Đừng khóc” Hắn tự tay vỗ về lưng cô.
“Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, tôi sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với em, giống như ba tôi đã đối xử tốt với mẹ tôi vậy.”
Khi lần đầu có kinh nguyệt của Sơ Vân qua đi, không lâu sau Lục Tiến đã mang cô rời khỏi đó.
Xung đột lần này đã làm cho tổng tư lệnh quân đồng minh tìm được cớ để khai chiến. Là quân độc lập võ trang mạnh nhất của vùng Tam Giác Vàng, bọn họ có thể dễ dàng nhân cơ hội này tẩy
trừ thế lực thù địch thuận tiện khuếch trương địa bàn. Tam Giác Vàng,
lại sắp bùng nổ một cuộc chiến máu lửa.
Sơ Vân cũng không nghĩ đến những chuyện
này, cô chỉ mang theo đôi mắt sưng đỏ, ôm vú nuôi hồi lâu không chịu
buông ra. Trên người bà có vị cỏ xanh tạo cảm giác ấm áp khiến cho cô
nghẹn ngào không có cách nào nói lời từ biệt.
Xe ra khỏi cửa thôn, vú nuôi vẫn đứng trước cửa thôn không chịu bước đi.
“Cháu gái hãy sống tốt với A Tiến, phải ngoan ngoãn một chút…” vú nuôi đan hai tay vào nhau, dặn dò từ xa. Sơ Vân thò đầu ra, liếu
mạng phất tay về phía thân ảnh gầy gầy càng lúc càng nhỏ dần.
Xe đi xa, rốt cuộc không còn nhìn thấy
thôn nhỏ nữa, Sơ Vân vô cùng buồn bã thu tay lại, chậm rãi ngồi trở lại
xe. Lục Tiến liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, khẽ mỉm cười. Nham Đương
ngồi ở vị trí phó lái không hề bị ảnh hưởng bởi vẻ quyến luyến của cô,
cánh tay và trán của cậu đều quần băng vải, trong lòng ôm một khẩu súng
ngắm nặng trịch, tấm lưng thẳng tắp hơi căng thẳng nhìn về phía trước,
vẻ mặt như vừa mới áp đảo được một con sói.
Sau một đêm mưa nhỏ, khắp vùng núi đều
bị bao phủ bởi mây mù, đỉnh núi sương khói lượn lờ, không khí ẩm ướt,
ngay cả cột mốc ranh giới hai bên đường được sơn phết cẩn thận cũng sắp
đâm chồi xanh.
Hai bên con đường đất đỏ chật hẹp phủ
kín những bụi cỏ rừng hỗn hợp, chỗ trũng lên núi là những mảng rừng trúc hay cây chuối tây.
Trên con đường núi xóc nảy, chiếc xe
việt dã miễn cưỡng có thể đi được như một con thuyền trên đầu ngọn sóng, Lục Tiến cùng Nham Đương thì không sao còn Sơ Vân ngồi phía sau lại
thấy mình giống như đang hành lễ với tượng Phật phía sau xe, bị ném qua
ném lại. Về sau, Sơ Vân khó chịu đến toàn thân đau nhức, sắc mặt trắng
bệch.
Ra đến núi lớn, xe dần dần tiến vào con đường bằng phẳng hơn, lúc xế chiều, bọn họ vào đến một thị trấn nhỏ.
Tuy toàn thân khó chịu nhưng mấy ngày
qua bị ép ở trong rừng sâu nguyên thủy nên Sơ Vân vẫn rất kích động nằm
sấp bên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Đây là một thị trấn cực kì nhỏ, bởi vì rất gần tỉnh Y nên những tấm biển trên mặt đường cũng có chữ Hán.
Trong khi xe chạy, Sơ Vân còn trông thấy một ngân hàng công thương trong nước, ven đường cũng có một tấm biển
thật to ghi chữ “Điện tín trung quốc”. Sơ Vân vươn tay chạm vào cửa sổ
thủy tinh, mũi cay cay, nước mắt sắp rơi xuống. Nếu như người ngồi phía
trước không phải là Lục Tiến và Nham Đương thì cô thật sự cho rằng mình
đang ở trong một thị trấn vắng vẻ nào đó trong n