
hoàn toàn nhưng lại là tâm điểm chú ý của toàn thế giới. Hoa anh túc nở rộ kiều diễm lại tạo ra một tội ác
kinh khủng nhất. Cuộc sống nghèo khó nguyên thủy kéo dài lại đầy dẫy lửa đạn, lòng tham cùng tài phú…
Sông Selween chảy điên cuồng ngăn cách
nơi này với toàn bộ thế giới bên ngoài, những dãy núi trùng điệp ôm lấy
mảnh đất thần bí này.
Sự quyến rũ của nó là có một không hai,
tràn ngập hấp dẫn. Cảnh sắc trong khu rừng rậm hoang sơ vô cùng đa dạng. Thật ra cũng không có gì khác biệt với nơi khác, cũng có núi cao, rừng
rậm, những cây đại thụ che cả bầu trời ngăn cách nơi đây với ánh nắng,
dưới chân giẫm phải hòn đá chi chít cùng rễ cây cực to trải dài, rêu bám dày đặc, cỏ dại cao bằng nửa người có thể làm cho người bước vào mất đi phương hướng, mờ mịt không biết nên đi đâu.
Ngay cả gương mặt của Sơ Vân và cô bé
kia cũng bị Lục Tiến phủ khăn mỏng lên, bàn tay nhỏ bé cũng mang bao
tay, có thể nói toàn thân không còn chỗ nào lộ ra ngoài.
Xuyên qua bụi cỏ lớn cô chỉ nghe thấy
mấy gã đàn ông phía sau thỉnh thoảng lại giậm bình bịch lên mặt đất cùng tiếng chửi rủa. Sơ Vân hốt hoảng theo sau Lục Tiến, cô cảm thấy mình
sắp điên lên. Vài ngày trước cô còn ngồi trong căn phòng rộng thênh
thang luyện đi luyện lại khúc nhạc piano buồn của Beethoven, mà giờ khắc này cô lại mặc một bộ quần áo thô ráp theo sau thiếu niên đáng sợ này,
lảo đảo bôn ba vượt qua khu rừng rậm. Cùng lắm cũng chỉ là một lần buông thả mà cuộc sống của cô đã bị nghiền nát không thành hình, không còn
được quay về cuộc sống bình yên trước kia nữa.
Phía sau còn gặp phải những chuyện gì cô cũng không dám suy nghĩ nữa. Cô chỉ biết là từ khi cô bị những kẽ này
bắt đi thì cô đã bước vào một một thế giới dã man đáng sợ hoàn toàn xa
lạ với cô.
Giữa trưa, Lục Tiến dừng chân nghỉ ngơi
bên một dòng suối nhỏ, mấy gã đàn ông phía sau đã gần chết khát, vừa
nhìn thấy dòng suối nhỏ đã không quan tâm gì lao đầu vào dòng suối hét
lớn.
Sơ Vân tháo khăn trùm đầu và bao tay
xuống, cầm cái bình quân dụng Lục Tiến đưa cho cô đi đến bên bờ suối,
xuyên qua mấy tảng đá bên dòng suối tìm chỗ nước xoáy rót đầy bình nước. Nước suối lạnh buốt, cô không nhịn được dùng bàn tay nhỏ bé nâng lên
uống vài ngụm. Sau khi dùng nước rửa mặt, cô dùng khăn lụa lau khô nước.
Bên cạnh bờ suối, Lục Tiến dựa vào thân
cây khoanh đôi chân dài lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn chỉ tùy tiện dựa vào một chỗ, không cần lên tiếng cũng đã tạo thành một cảnh đẹp.
Sơ Vân ôm bình nước, cẩn thận chuẩn bị
bước trên đá đi về phía hắn. Mấy gã đàn ông đã uống no nước đi ngang qua cô, gã đàn ông thấp bé đằng sau đê hèn bỉ ổi vuốt vuốt mông cô.
“A!” Sơ Vân kinh hãi kêu lên một tiếng, ôm chặt bình nước trong tay, vừa sợ vừa giận dữ né tránh.
“Cô bé à, một ngày nào đó anh sẽ ***” Ghé sát lại, gã đàn ông thấp bé nói nhỏ bên tai cô một câu, ánh mắt dâm tà của gã lưu luyến không rời nơi chiếc cổ còn dính nước của cô, khuôn
mặt vốn xấu xí lại bị muỗi cắn chằng chịt khắp nơi đều đỏ ửng, trông vô
cùng đáng sợ.
Sơ Vân cắn chặt môi, cố nén không cho
nước mắt rơi xuống, ôm bình nước chạy tới Lục Tiến, hắn cũng không phải
người tốt, nhưng so với mấy kẻ này thì ở bên hắn vẫn an toàn hơn.
Đến khi chạy về bên cạnh Lục Tiến, gương mặt nhỏ nhắn của Sơ Vân vẫn còn trắng bệch, tim cũng đập thình thịch.
“Nước đây” Cố gắng khụt khịt mũi, nén nước mắt lại, cô nửa ngồi bên cạnh hắn, vừa sợ hại vừa nịnh nọt đưa nước cho hắn. Có phải chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời thì hắn sẽ thả cô về nhà không?
Lục Tiến dùng ngón tay nâng vành nón của cô lên, nhìn đôi mắt đỏ hồng của cô, “Sao thế?” Hắn nhíu mày hỏi. Hắn hỏi không hề nhẹ nhàng, bị hắn hỏi như vậy nên
gương mặt vốn bị dọa trắng bệch ngay lập tức uất ức mà rơi nước mắt. Lục Tiến quét mắt nhìn gã đàn ông thấp bé nham hiểm đứng cách đó không xa,
đáy mắt hiện lên vẻ sát ý tàn nhẫn.
“Đừng khóc” Hắn nheo đôi mắt đẹp lại, tiếng khóc nghẹn ngào của cô bé khiến hắn cảm thấy lòng phiền loạn.
Sơ Vân không dám chọc giận hắn, dùng tay lau nước mắt nhưng đôi vai nhỏ vẫn không thể khống chế được mà hơi run
run, trông cô đáng thương không nói nên lời.
Đột nhiên “bộp” một tiếng, bình nước đầy trên tay cô rơi xuống mặt đất. Thiếu niên kéo cô thật mạnh vào trong
lòng! Sau đó một tay ôm chặt thân thể run rẩy của cô, một tay nắm lấy
gáy cô hôn một cách thô bạo! Hắn dùng lực thật mạnh cắn hai cánh môi yêu kiều, sau đó dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi của cô ra, xoắn lấy cái lưỡi
không biết phải làm sao của cô, mạnh mẽ liếm mút hương vị ngọt ngào
trong miệng cô. Đồng thời hai tay hắn bắt đầu dùng sức xoa nắn lưng cô
cùng chiếc mông nhỏ ngạo nghễ.
Sao hắn lại đưa cả đầu lưỡi vào trong
miệng cô chứ? Loại cảm giác mềm mại ướt át khiến cho cô cả người cô run
rẩy là thế nào đây?
“Ưm ưm!” Sơ Vân hoảng sợ giãy
giụa, dùng tay đấm đá tránh thoát sự chà đạp khó hiểu của hắn! Nhưng đôi cánh tay kia lại trói chặt khiến cô như sắp tắt thở!
Hắn đã muốn làm vậy từ lâu. Phản ứng
ngây dại như vậy đã nói lên hắn là người đầu tiên chiếm giữ cô bé ngọt
ngào này! Thật là ngọ