
t, đúng như hắn từng tưởng tượng.
Lục Tiến không đếm xỉa đến vẻ mặt hít
thở không thông khổ sở của cô, hắn chỉ biết liếm cắn bừa bãi tham lam
hút hết vị ngọt. Cái hôn thô bạo, cái vuốt ve thô bạo khiến tất cả những cô gái trên thế giới đều phải choáng váng.
Khoảng cách về thể lực khiến cho con mồi nhỏ chỉ có thể xụi lơ mặc cho người ta chiếm lấy, độc quyền hưởng thụ.
Khi hắn bắt đầu dùng đầu lưỡi vẽ một vòng quanh cánh môi xinh đẹp của cô thì tiếng nghẹn ngào run rẩy của cô đã không còn rõ.
“Thật đáng thương.” Hắn khẽ cười, liếm hết nước mắt trên mặt cô vào trong miệng mình sau đó buông cô ra, để cho cô yếu đuối khóc trong lòng mình.
Sơ Vân khóc nức nở, không biết vì sao
tay chân mình lại trở nên mềm yếu như vậy, không, thậm chí chúng nó còn
đang run lên! Cô nửa quỳ toàn thân run rẩy nằm sấp trong lòng hắn, sao
cô lại trở nên như vậy chứ?!
“Vẫn còn sợ sao?” Lục Tiến lười
biếng ôm cả người cô dựa vào gốc cây đại thụ, vỗ nhẹ đôi vai gầy yếu của cô, tay kia vén tóc cô ra sau gáy rồi lại đùa bỡn vành tai trắng nõn
của cô cho đến khi cô từ từ ngừng khóc.
“Đừng sợ, từ nay về sau hắn tuyệt đối sẽ không còn cơ hội đụng vào em nữa đâu.” Hắn dùng giọng nói dịu dàng thì thầm lời cam đoan bên tai cô.
Sơ Vân cố gắng ngoi lên từ trong lòng
hắn, đang vừa xấu hổ vừa giận dữ né tránh bàn tay quái ác đang đùa
nghịch tai mình thì đột nhiên nghe thấy hắn nói câu này, cô không khỏi
sửng sốt, “Hửm?” Vừa định hỏi cho rõ thì bị gã đàn ông trung niên ngắt lời.
“Người anh em này, chúng tôi cần giao hàng gấp, có đường tắt nào không?” Dường như gã không nhìn thấy cô bé đang quỳ giữa hai chân thiếu niên,
đi tới cười hỏi, thái độ nịnh nọt hết chỗ nói, chỉ tiếc khuôn mặt thật
thà của gã giờ cũng xuất hiện đầy những vết muỗi cắn đỏ hồng, trông rất
buồn cười.
Người vừa tiến lại gần thì thân thể nhỏ
nhắn của Sơ Vân lại run rẩy thêm một chút, thiếu niên cầm lấy cổ tay cô
một chút rồi rút tay ra vỗ nhè nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của cô để trấn an, “Đi đi.” Hắn bảo Sơ Vân rời đi.
Sơ Vân vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, nhặt bình nước dưới đất lên rồi chạy đi.
“Có, chỉ là không dễ đi cho lắm.” nhìn cô bé chạy đi trông như chạy nạn đến chỗ cô bé đang nằm cách đó
không xa mớm nước, thiếu niên hơi nhíu mày, giọng nói có vẻ mỉa mai nhìn về phía gã đàn ông trung niên đang đứng chờ.
“Không sao cả! Chúng tôi có thể đuổi kịp!” gã đàn ông trung niên nở nụ cười. Có khó đi thì cùng lắm cũng chỉ là
một con đường, liều mạng đuổi theo là được rồi, nhưng mà nếu không giao
hàng kịp thì bọn họ sẽ chết cực kì thảm! Vả lại biết thêm một con đường
nữa không phải cũng rất tốt sao? Nếu đến lúc đó giết chết tên này thì
con đường này cũng chỉ có bọn họ biết!
“Yên tâm đi, chỉ cần anh vượt qua được thì tôi cam đoan nhất định có thể đến bên kia đúng giờ.” Thiếu niên nhìn gã, khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười kì dị.
“Nhưng nếu không qua được thì cũng không liên quan đến tôi.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, sau đó nheo lại, từ từ nói.
Sơ Vân cẩn thận mớm nước vào trong miệng của cô bé sau đó dùng khăn lụa lau sạch nước trên đôi môi khô nứt kia,
đang lau thì đột nhiên tay ngừng lại. Cô bé mở to đôi mắt đen nhánh ra,
bình tĩnh nhìn cô.
“Chị à, chúng ta đang ở đâu vậy ạ?” Nửa ngày sau cô bé mới dùng giọng nói khàn khàn hỏi cô.
Mũi Sơ Vân cay cay, trong phút chốc nước mắt đã rung rung, cô cầm khăn tay khẽ lau bên ngoài miệng cho cô bé, “Đừng sợ, đừng sợ, nhất định chúng ta có thể chạy thoát, đừng sợ.” cô lắp bắp an ủi cô bé.
“Ừm, em không sợ, thật ra sáng nay em đã tỉnh lại rồi.” cô bé khẽ trả lời cô.
“Chú cảnh sát sẽ đến cứu chúng ta phải không?” Cô bé mở to đôi mắt tràn ngập chờ mong nhìn Sơ Vân. Sơ Vân đưa tay khẽ
vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn kia, rưng rưng nước mắt không ngừng gật đầu.
Sau đó cô khẽ trấn an, dặn dò, cỗ vũ cô bé.
Thật ra thì cô cũng rất sợ hãi, cô không biết hai người sẽ bị đưa đi đâu, nhưng cô biết biết cô bé này còn sợ
hãi hơn cả cô bởi vì cô bé vẫn còn quá nhỏ! Mấy người này đúng là những
tên khốn trời đánh!
Thấy hai cô gái nhỏ khóc xong đang nắm
tay chụm đầu co lại một góc, Lục Tiến cười cười nhạo ném hai chiếc bánh
quy đến cho Sơ Vân, hai người lập tức co lại dưới gốc cây gặm chiếc
bánh, thỉnh thoảng cầm bình nước bên cạnh rót vào miệng, nhiều lần bị
sặc đến nước mắt lưng tròng.
Hai cô quá đói bụng, lúc không nhìn thấy đồ ăn thì không cảm thấy nhưng thức ăn đưa vào miệng mới biết thật ra
bụng đã đói đến không còn cảm giác. Tuy bánh quy nhỏ nhưng nước rót vào
dạ dày thì bụng lại có cảm giác căng phình, mặt của Sơ Vân và cô bé kia
cuối cùng cũng hơi hồng hào trở lại, Lục Tiến nhìn nhìn ánh mặt trời,
kêu hai cô gái sau đó bảo gã đàn ông trung niên tiếp tục đi.
Khu rừng nhiệt đới ẩm ướt oi bức, thỉnh
thoảng khu rừng rậm yên tĩnh lại nghe thấy vài tiếng chim hót và âm
thanh trốn chạy của những con vật nhỏ, có khi còn có tiếng kêu chít chít của vài loại côn trùng nhỏ không biết tên. Tàng cây rậm rạp hoàn toàn
ngăn cách ánh mặt trời khiến cho độ ẩm cao không thể thoát lên được, mới đi không được bao