
o lắng thì cho tôi số di động của cô, tôi kiểm tra xong sẽ nói kết quả
cho cô."
"Vậy được rồi." sự săn sóc của Đỗ Mộ Ngôn làm cho Tần Tuyên Tuyên nhẹ nhàng
thở ra, dù sao cô vẫn còn đang thử việc nếu vô duyên vô cớ xin phép thì
sẽ ảnh hưởng không tốt.
Sau khi trao đổi số điện thoại lẫn nhau xong, Tần Tuyên Tuyên liền nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, đón xe về công ty.
Vừa thấy Tần Tuyên Tuyên rời đi, nụ cười trên mặt Đỗ Mộ Ngôn cũng biến mất, khi y tá với đôi mắt đưa tình mang theo khăn đến lau mồ hôi trên trán
hắn, hắn âm trầm lãnh đạm trừng mắt nhìn qua, "Cút!"
Hắn ta bỗng nhiên trở mặt khiến y tá làm sợ hãi, không dám tiếp tục tiếp cận nữa, trốn sang một bên.
Đỗ Mộ Ngôn cúi đầu nhìn tay phải của mình, hồi tưởng lại cảm xúc tuyệt vời khi chạm vào da thịt mềm mại ấm áp của Tần Tuyên Tuyên vừa rồi, không
ngừng thở dốc.
Hắn đã cho cô một ấn tượng đầu tiên hoàn mỹ, hắn phải tiếp tục, để khi cô
so sánh Tống Kỳ với hắn, sẽ thấy Tống Kỳ không xứng mà nhào vào lòng
hắn…..
Nghĩ đến chỗ khoái trá, khóe miệng Đỗ Mộ Ngôn gợi lên một chút độ cong đầy thỏa mãn
Tần Tuyên Tuyên đi như chạy, rốt cục vào lúc thời gian nghỉ trưa chấm dứt liền về tới văn phòng.
"Tần Tuyên Tuyên, cậu đi ra ngoài sao lâu thế, đã vậy còn mặc quần áo khác
về nữa." Cùng Tần Tuyên Tuyên đồng thời vào công ty Phương Phán Phán hồ
nghi nhìn cô.
Tần Tuyên Tuyên há miệng thở dốc, nhưng vẫn đem câu chuyện xảy ra ban trưa
dồn dập nói. “Trưa nay bị người ta va phải người ta thường cho mình một
bộ quần áo.’
"Trách không được, tớ cứ tự hỏi sao cậu đi lâu như vậy cũng chưa trở về, còn
tưởng rằng cậu với Tống Kỳ nhà cậu ân ái đến mức quên luôn thời gian rồi chứ." Phương Phán Phán trêu đùa.
Tần Tuyên Tuyên bị cô trêu ghẹo mặt đỏ lên, vội vã dời đi đề tài, "Đã đến giờ đi làm, tớ không nói chuyện với cậu nữa."
Tống Kỳ là học trưởng khi cô học đại học, lớn hơn cô ba tuổi, là bạch mã
hoàng tử trong lòng mọi người, lúc ấy cô cũng cùng tham gia công tác với Tống Kỳ nên đến bây giờ vẫn còn cùng cô duy trì liên hệ, thẳng đếnkhi
cô tốt nghiệp đại học, hắn mới cùng cô thổ lộ, sau đó hai người liền
thuận lý thành chương đi cùng nhau, chẳng qua đến bây giờ mới kết giao
hai tháng, cô da mặt mỏng, bị người ta trêu chọc sẽ thẹn thùng.
"Ái chà, còn thẹn thùng à." Phương Phán Phán cười hắc hắc.
Tần Tuyên Tuyên liếc cô ấy một cái, không tiếp tục để ý cô nữa, trong đầu
nhịn không được nhớ tới Tống Kỳ ôn nhu săn sóc. Mà người tên Đỗ Mộ Ngôn
đó, sớm bị cô quăng đến sau đầu.
Tần Tuyên Tuyên đảm nhiệm chức vụ nhân viên thiết kế của công ty thiết kế
mỹ thuật, trụ sở là một tòa lầu rất cao, văn phòng, nhà mẫu, hay thiết
kế khách sạn có đôi khi cũng nhận một ít thiết kế của một số cửa hang
kinh doanh
Tần Tuyên Tuyên học đại học ngành thiết kế, hiện tại là nhân viên thử việc
tại phòng thiết kế, nhưng mà Tần Tuyên Tuyên đối với môn thiết kế này
rất có năng lực đoán chừng sau ba tháng thử việc cô có thể thuận lợi
được lưu lại làm việc.
Phòng thiết kế, phòng tài vụ và phòng tài chính cùng ở trong một phòng lớn,
phòng thiết kế khá nhiều người, thêm hai nhân viên thử việc là tổng cộng tám người, chiếm một nữa văn phòng, Tần Tuyên Tuyên cùng Phương Phán
Phán là người mới, đương nhiên là ngồi ở bàn gần cửa ra vào.
Vừa làm xong một hạng mục, buổi chiều không có việc làm Tần Tuyên Tuyên
tranh thủ xem vài bản thiết kế mẫu để trao dồi khả năng bản thân. Vừa
mới xem không tới một giờ, ngoài cửa bỗng truyền đến một trận ồn ào.
Tần Tuyên Tuyên vừa ngẩng đầu, Lưu Chí Dương, một đồng nghiệp trong phòng,
liền không kiên nhẫn mà hướng cửa nói: “ Ầm ỹ cái gì không biết!”
Lưu Chí Dương lời còn chưa dứt liền ngây dại, bởi vì người đứng ngoài cửa là trợ lý tổng giám đốc Tả An Lôi.
“Tả trợ lý, mọi người đang làm gì vậy?” Lưu Chí Dương cười nịnh, tầm mắt liếc nhìn đám nhân viên phía sau Tả An Lôi
Tả An Lôi là cháu ngoại của Mạc Như Tùng, trong công ty không ai dám to
tiếng với cô ta, ỷ vào mối quan hệ này cô ta cũng rất ngạo mạn. Nhưng
lúc này đối với việc Dương Chí Lương mạo phạm cô ta cũng không tức giận, ngược lại chỉ về phía sau cười nói: “ Nhìn thấy không? Đây là hoa do Đỗ tổng của tập đoàn Minh Khai đưa tới.”
Lư Chí Dương giật mình nói: “Sao lại có chuyện như vậy?”
Đừng nói Lưu Chí Dương, nghe tên Đỗ tổng từ hai người kia, Tần Tuyên Tuyên
cũng lắp bắp kinh hãi. Lại là Đỗ tổng….Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mặt Tả An Lôi hiện lên tia cực kì hâm mộ cùng ái mộ, “ Đỗ tổng nói hôm nay
có chuyện tốt, cao ốc Minh Khải cùng cao ốc Thiên Vũ mỗi tầng dều được
tặng sáu bồn hoa lớn, còn đặc biệt phái người đến vận chuyển và bài
trí.”
“Đỗ tổng này, quá mức dư tiền rồi.” Lưu Chí Dương cảm thán.
« Không phải thế sao. » Phương Phán Phán cũng chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
Chỉ có Tần Tuyên Tuyên nghe lời Tả An Lôi nói xong thì nhíu mày. Có chuyện
tốt sao ? Đỗ Mộ Ngôn hôm nay không phải bị tai nạn xe sao, việc này lại
được xem là chuyện tốt ? Cô cảm thấy, cô thật không thể hiểu được suy
nghĩ của kẻ có tiền.
Bồn hoa được đặt ở cửa, ngay tại bàn làm v