Teya Salat
Chuyện Tình Một Đêm

Chuyện Tình Một Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323072

Bình chọn: 7.5.00/10/307 lượt.

g bộ đồ ngủ, nhìn tôi kinh ngạc, không biết tôi gặp phải chuyện gì đau lòng. Tôi ôm con, Mông Mông cũng khóc theo. Tôi nói, con còn nhỏ, rất nhiều chuyện con không thể hiểu được. Mẹ quá khổ, nhất định con phải học giỏi cho mẹ. Mông Mông vừa khóc vừa gật đầu. Tối đó, tôi đau lòng vô cùng. Không biết nhân tố gì khơi dậy cơn đau trong tôi. Là câu nói của Paul chăng? Tôi thấy cũng không đơn giản. Tóm lại đột nhiên nhận thấy những xót xa của đời người, những tàn khốc của cuộc đời, nghĩ tới con đường dài phía trước, lòng tôi mịt mờ. Đêm đó lâu như cả một thế kỷ.

Khi Julia không có nhà

Sau đó, tôi và Paul trở thành bạn. Một ngày tháng tám, mắt Julia đỏ mọng. Tôi quan tâm hỏi thăm. Cô nói em gái cô bệnh nặng, cô phải về nước gấp, có lẽ một hai tháng sau mới quay lại. Nhưng cô không an tâm bỏ lại Paul và hai con. Cuộc sống của họ đều do cô chăm sóc, từ ăn uống, giặt giũ, mua đồ. Paul không quan tâm những việc đơn giản như vậy. Cô lo lắng sau khi mình đi vắng, hai con không được ăn uống tử tế. Tôi đã từng trải qua chuyện này, nên nói Julia cứ yên tâm. Trong thời gian cô không có nhà, tôi sẽ tranh thủ nhiều thời gian hơn tới chăm sóc lũ nhóc, nhưng cũng không vì thế mà cần thêm tiền. Julia rất cảm động, cám ơn mãi.

Không lâu sau, một hôm Paul gọi điện tới báo, tuần này nghỉ không học, nhưng tiền vẫn trả tôi như thông lệ. Tôi hỏi gia đình xảy ra chuyện gì. Anh cho biết sau khi Julia đi, anh và con đều ăn ở ngoài. Kết quả đều đau bụng, ốm hết. Tối đó, tôi vẫn đến nhà Paul như lịch dạy.

Vừa vào cửa, tôi đã thấy đã thấy hai đứa trẻ thiểu não nằm trên giường. Paul ngồi trên ghế bành lơ đãng xem ti vi. Trên bàn có một ít hoa quả đã gọt sẵn, nhưng không ai đụng tới.

Thấy tôi đến, Paul rất ngạc nhiên. Tôi nói không yên tâm về hai đứa trẻ. Jimmy nhìn thấy tôi, gọi toáng. Louis mách chúng bị đi ngoài hai ngày nay, không dám ăn đồ ăn ở tiệm. Nhìn hai đứa trẻ tội nghiệp, tôi rất xót xa, liền lập tức đi chợ, vào bếp nấu cho họ một bữa món Trung Quốc thông thường. Nhìn bọn trẻ ăn rào rào như hổ đói, tôi và Paul đều nhìn nhau cười. Paul cũng khen đây là bữa ăn dễ chịu nhất trong cuộc đời anh. Tôi chú ý suốt bữa ăn, Paul không ngừng nhìn tôi bằng ánh mắt rất cảm kích. Tôi cũng rất hài lòng về mình, vì tôi vừa đến đã mang lại sức sống cho cả nhà họ.

Sau khi ăn xong, tôi phát hiện thấy đã rất muộn. Paul xin lỗi, nói, "Tôi không có sức để đưa cô về nhà. Nếu không ngại, tối nay cô cứ ngủ lại trong phòng làm việc". Tôi thật khó nghĩ vì thấy bất tiện. Dù sao cũng là nhà người ta. Huống hồ Mông Mông lại ở nhà một mình, tôi không yên tâm. Nhưng lúc đó quả thực rất muộn, nếu về nhà cũng phải mất hai tiếng đồng hồ. Giờ đây xe buýt đã hết từ lâu. Đúng lúc đang do dự, hai đứa trẻ đều chạy tới, nhìn tôi khẩn cầu, kéo tay không cho tôi đi. Thực lòng, tôi không muốn để bọn trẻ thất vọng, cuối cùng vẫn quyết định ở lại. Rồi tôi gọi điện cho Mông Mông, báo là tôi phải làm ngoài giờ. Mông Mông rất ngoan, tôi rất yên tâm.

Xảy ra chuyện tình một đêm

Rồi giống một bà mẹ, tôi dỗ hai đứa trẻ đáng yêu lên giường. Đợi đến khi chúng ngủ say, tôi mới quay về phòng làm việc. Lúc đi phải băng qua phòng khách. Paul hỏi tôi có thể ngồi với anh một lúc không. Lúc đó, anh nhìn tôi bằng ánh mắt rất ấm áp, nụ cười cũng ấm. Ánh mắt đó khiến tôi hoảng loạn. Tôi phát hiện thấy mặt mình đỏ bừng. Vẻ ngượng ngùng đó của tôi khiến Paul khó xử. Chúng tôi cứ đứng như vậy trong phòng làm việc, không động đậy, kéo dài mấy giây. Rồi sau đó, tôi ngại ngùng nói mình hơi mệt, muốn đi ngủ trước. Paul vẻ hơi thất vọng, chúc tôi ngủ ngon.

Khi về phòng làm việc, tâm trạng căng thẳng của tôi mới dần dần lắng xuống. Phòng làm việc của anh được trang trí rất thanh nhã, hai bên tường là hai giá sách to. Bên trong rất nhiều sách, phần lớn là sách Trung Quốc, khiến tôi rất kinh ngạc. Lúc đó, tôi vẫn chưa quá mệt, muốn đọc một lát. Không biết tại sao, tôi chọn cuốn "Kim Bình Mai". Sao Paul lại có được dạng sách này. Tôi thất kinh, và cũng không hiểu sao mình chọn nó. Loại sách này lúc ở nhà, tôi không mấy khi lật qua. Trước khi đi ngủ, tôi thường xem mấy cuốn tạp chí gia đình. Nhưng tôi vẫn nằm trên giường đọc sách. Máy điều hòa trong phòng quá mạnh, trên giường lại không có chăn. Tôi dành phải cuộn mình lại. Nhưng dù hơi lạnh, tôi cũng không muốn làm phiền tới Paul. Tôi là người không thích làm phiền người khác. Thầm nghĩ, thôi cứ cố vượt qua, dù sao cũng chỉ một tối thôi. Tôi lật lật cuốn sách, có một số tình tiết được miêu tả quá thẳng. Những từ ngữ nóng rãy cứ nhìn tôi chọc tức, khơi dậy những khát vọng đã ngủ say. Dù sao tôi cũng là một người đã trướng thành. Những từ ngữ như vậy rất kích động tôi. Nhưng chỉ xem một lúc, tôi trả sách lại chỗ cũ ngay, luôn cảm thấy như vậy rất không ổn. Tôi quay lại giường, nhắm mắt, nhưng không tài nào ngủ được, cứ trở qua trở lại trên giường. Không ngờ mình lại ngủ cùng một người đàn ông nước ngoài trong một căn nhà. Tôi cảm thấy hơi hưng phấn khó tả.

Nhưng sự việc sau đó quả thực tôi không ngờ đến. Mấy phút sau, tôi nghe thấy tiếng c