XtGem Forum catalog
Chuyện Tình Một Đêm

Chuyện Tình Một Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323003

Bình chọn: 9.00/10/300 lượt.

rằng mình sẽ xảy ra chuyện tình một đêm với ai đó. Bây giờ nghĩ lại, lẽ ra không nên nhận lời làm gia sư cho anh ta ngay từ đầu.

Công việc gia sư này do Tiểu Lưu giới thiệu. Cô ấy là một đồng nghiệp rất tốt của tôi, hiểu được khó khăn của tôi.

Một hôm, cô vui sướng nói đã tìm cho tôi một công việc kiếm được tiền, lại mở rộng được tầm mắt. Đó là dạy Trung văn cho con cái của người nước ngoài. Tôi chưa làm việc đó bao giờ. Trước đây, làm gia sư chỉ kiếm được 30 tệ/tiếng, tiền ít, cũng rất vất vả. Giờ đây rất nhiều sinh viên đi làm gia sư, việc cũng khó tìm hơn.

Tìm được việc này, tôi rất vui sướng. Để giữ thể diện, tôi còn cố tình đi mua một bộ đồ mới. Nhưng công việc này cũng có chỗ không thuận tiện, nhà của Paul rất xa nhà tôi, phải mất hai tiếng đi đường. Nhưng vì Mông Mông, tôi thấy vẫn xứng đáng. Tôi muốn nuôi con vào được đại học như bố nó. Nhưng để làm được vậy, phải tiêu tốn tới tám hoặc mười vạn tệ mà chưa chắc đã đủ. Sang năm Mông Mông lên cấp hai, còn sáu năm nữa. Thời gian gấp gáp, nhiệm vụ lại nặng nề.

Lần đầu tiên đến nhà Paul, tôi chỉ gặp Julia - vợ anh - và hai đứa con là Louis và Jimmy. Julia trông rất sang trọng và hòa nhã. Tôi đoán cô ở nhà cũng rất cô đơn, nếu không đã chẳng vừa gặp tôi đã chuyện trò tâm đắc như vậy. Cô kể chồng cô rất bận, coi nhà như khách sạn. Nhìn vẻ đáng yêu của cô trong lúc trách hờn chồng, tôi lại nhớ tới bố của Mông Mông. Anh cũng từng là một người đàn ông coi nhà như khách sạn. Hồi đó tôi còn trẻ, còn rất bảo thủ về những lý giải về hôn nhân, nên thường xuyên cáu giận với anh. Mãi đến khi anh mắc bệnh, những ngày còn sống không nhiều nhưng vẫn kiên trì làm việc, tôi mới hiểu rằng, đàn ông đều coi trọng sự nghiệp. Dù có yêu người phụ nữ nhiều đến đâu, anh ta vẫn coi sự nghiệp là trên hết. Là một phụ nữ, cần phải động viên và hiểu được. Nhưng tôi không nói những điều này với Julia. Dù sao cũng không thân thiết lắm nên tôi chỉ ngồi nghe.

Sau này tôi mới biết, Paul là người Pháp, đang làm một công trình kỹ thuật cho một công ty lớn. Anh đón cả vợ con tới Trung Quốc. Hai đứa con anh không biết tí gì tiếng Trung. Paul hy vọng chúng có thể học được vì anh cho rằng Trung Quốc là một đất nước rất phát triển. Nếu học tốt tiếng Trung sẽ rất có lợi cho tương lai của lũ trẻ. Julia muốn tôi tới dạy một tuần ba buổi, mỗi buổi hai tiếng, 100 tệ. Món tiền khá cao, tôi vui sướng nhận lời ngay.

Hai đứa trẻ, một đứa tám tuổi, một đứa sáu tuổi, đúng độ tuổi rất tò mò về mọi vật. Vì thế việc dạy chúng không khó. Lúc tôi dạy lũ trẻ, Julia ngồi bên cạnh nghe, nom rất chăm chú. Có lúc, tôi không khỏi tò mò, không biết ông chồng cô nom ra sao? Có lẽ do Julia kể với tôi quá nhiều, cũng có thể tôi tò mò về đàn ông Tây. Những ngày đó, tôi rất tò mò về Paul. Có lẽ chính điều này mới tạo nên câu chuyện sau này.

Lần đầu tiên gặp Paul là lúc tôi sắp từ nhà anh ra về. Đó là một tối mùa xuân, tôi đang vội về nhà. Vừa ra tới cửa đã va ngay phải anh. Khi tôi đỏ mặt ngẩng lên, bắt gặp một gương mặt đàn ông da trắng cao ráo, tuấn tú, tóc vàng. Những gương mặt như vậy, tôi mới chỉ gặp trên ti vi. Paul kêu tôi ngồi lại nói chuyện, tôi cũng không ngạc nhiên. Anh hỏi thăm về tình hình học hành của con cái, chẳng mấy chốc đã mười giờ tối, nhất định không còn xe buýt. Nhìn gương mặt mệt mỏi của tôi, Julia tốt bụng kêu Paul lái xe đưa tôi về. Tôi ngại ngùng nhận lời.

Trên đường cũng không nói chuyện nhiều, có lẽ do cả hai chưa quen thân. Lúc sắp tới nhà, Paul khen tôi đẹp. Tôi lịch sự nói lời cám ơn, nhưng coi đây như thói quen của đàn ông phương Tây. Trên ti vi, tôi vẫn thường thấy đàn ông nước ngoài khi gặp phụ nữ nào cũng đều khen đẹp. Nhưng dù sao một câu nói như vậy cũng vẫn khiến tim tôi đập thình thịch. Lúc xe tới cửa nhà, tôi vội vã tạm biệt anh, quay người đi thẳng lên lầu không dám quay đầu lại. Mọi việc xem ra rất bình thường, nhưng lòng tôi như bừng tỉnh. Về tới nhà, nhìn tấm hình của bố Mông Mông, tôi khóc. Khóc rất đau lòng, đã lâu lắm rồi, không có người đàn ông nào khen tôi đẹp. Một câu nói đơn giản của Paul khiến tôi có cảm giác như điện giật. Tôi không phải là một phụ nữ thích hư danh, nhưng tôi khát khao tình cảm. Tiểu Lưu đã có một ông chồng rất yêu cô, nhưng cô vẫn có một người tình mà cô yêu. Tiểu Lưu nói, quan hệ giữa phụ nữ và tình yêu như cá với nước. Nước không thể không có cá. Nước no đầy, cá mới sống thoải mái, đủ sức vùng vẫy được. Tôi có thể hiểu suy nghĩ của Tiểu Lưu, nhưng bản thân tôi lại không dám đi bước nữa.

Hôm đó tôi về nhà, bật tất cả đèn lên, soi gương. Khuôn mặt vẫn đẹp như thế, thân hình vẫn giữ được phong độ như thế. Rất nhiều đàn ông đều nói thân hình tôi nom không giống của một phụ nữ hơn ba mươi. Về ngoại hình, tôi rất tự tin. Nhưng ngắm mình trong gương, đột nhiên thấy thấy xót xa, bốn năm rồi. Cuộc sống của tôi suốt bốn năm qua không có đàn ông, chỉ có Mông Mông và nước mắt. Tôi nhìn mắt mình, ánh mắt đã tiều tụy, già nua. Nhớ lại nỗi khổ mấy năm qua, tôi ôm tấm hình chồng khóc nức nở, khóc to đến nỗi đánh thức cả Mông Mông. Con tôi đi ra tron