
n ở Thụy Sĩ, trải qua thời thơ ấu ở khu nói
tiếng Pháp, đi học cấp 2 và cấp 3 ở khu nói tiếng Đức, tiếng mẹ đẻ của
anh là tiếng Pháp và tiếng Đức.”
“Anh hai, sự sùng bái của em với anh dài dằng dặc như dòng sông, kéo dài không dứt.”
Anh đứng lên, lấy áo khoác hộ tôi, nhìn
tôi mặc, sau đó tự mặc áo gió vào. Chúng tôi cùng nhau ra thư viện, lại
đi tới chỗ anh đậu xe ở chỗ Hiệu trưởng.
“Em muốn đi ăn khuya không?” anh hỏi.
“Không đi, anh mệt rồi. Em về bệnh viện
với anh, được không? Không thoải mái chỗ nào, em mát xa cho anh, được
không? Sức kháng thể của em mạnh lắm, không sợ lây bệnh, thật đó.” Tôi
lại gần cọ cọ anh.
“No.”
Anh đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ màu hồng “Anh mua cho em một chiếc điện thoại, nếu rảnh gọi cho anh.”
“Bệnh viện có chặn tín hiệu không?”
“Ngày mai anh xuất viện.”
“Nhanh lên xe đi.” tôi nói.
“Anh đưa em về phòng ngủ trước.”
Trên mặt đất đều là băng mỏng, nếu anh không ẩn thận bị ngã, ngã hư luôn chân còn lại thì làm sao bây giờ.
“Lần sau, được không? Đợi tới khi anh hoàn toàn bình phục rồi lại đưa em đi. Xem như em cầu xin anh.
“No.” anh nói “Mặt đất trơn như vậy, em lại không nhìn đường, anh sợ em bị ngã.”
Quay về phòng ngủ, tôi vui rạo rực. Ai cũng nhìn tôi, cảm thấy vẻ mặt tôi hôm nay vô cùng tốt, không giống bình thường.
“Ai, rốt cuộc cậu cũng đi ra từ bóng ma thất tình.” An An quan sát mặt tôi “Thật đáng mừng.”
Tôi rửa mặt, đi ra chỗ cầu thang gọi điện thoại cho Lịch Xuyên, trong vòng 3 giây anh liền tiếp : “Hi.”
“Sắp tới bệnh viện chưa?”
“Sắp rồi.”
“Tại sao lại là màu hồng?”
“Cái gì màu hồng?”
“Màu điện thoại.”
“Đây là màu của cô gái vị thành niên.”
“Em không phải cô gái vị thành niên.”
“Em chỉ có 17 tuổi.”
“Lịch Xuyên, anh bao nhiêu tuổi?”
“25. Có phải rất già không?”
“Không già không già, tuyệt đối không già. Cám ơn nha, anh ơi em rất thích anh!” tôi ngọt ngào gọi anh, vui vẻ gác máy.
Hôm sau là một ngày nắng đẹp. Chương
trình học đã hoàn thành, mọi người đều đang chuẩn bị cho kì thi, tôi
cũng không ngoại lệ, 7 giờ liền rời giường, pha một ly trà đặc liền tới
thư viện. Hàng cửa sổ dài thẳng tắp, ánh nắng ấm áp, tôi mở sách vở ra,
sách ôn tập, ôn tập ngữ pháp, ôn tập từ, bận tối mắt tối mũi.
Đến buổi trưa, tôi đi ra thư viện ăn cơm, điện thoại reo, truyền tới giọng nói của anh.
“Là anh, Lịch Xuyên.”
“Hi, Lịch Xuyên, anh xuất viện?”
“Cuối cùng cũng xuất. Vị bác sĩ này là
người quen của bố anh, chỉnh anh sắp chết.” anh nói “Chiều nay, em có
thể giúp anh một việc không?”
“Giúp gì, nói đi.”
“Anh có một người bạn hôm nay khai trương một triển lãm tranh, em đi cùng anh được không?”
“Không thành vấn đề, chỉ có điều em không hiểu hội họa, đứng ở đó có khi nào trông rất ngốc không?”
“Không không không, là như thế này. Anh
cũng không muốn đi, nhưng quan hệ với cậu ấy khá tốt, từ chối không
được. Triển lãm khai trương lúc 4 giờ, báo chí cũng có mặt. Cậu ấy muốn
anh có mặt đúng giờ để cổ vũ, 7 giờ có tiệc rượu, cậu ấy hy vọng anh sẽ
tham gia tiệc rượu.”
“Nói cách khác, chúng ta phải ở đó hơn 4 giờ?”
“Nếu em tới giúp, anh sẽ không cần tốn hơn 4 giờ.”
“Vậy à? Giúp như thế nào?”
“Chúng ta đi lúc 4 giờ, một giờ sau, em nói em đau đầu, chúng ta liền đi về.”
“Đau đầu? Lý do này có giả lắm không?”
“Giả hay không liền xem xem em diễn có giống hay không.”
“Không thành vấn đề, Lịch Xuyên. Triển lãm tranh có yêu cầu trang phục gì không? Áo đuôi tôm gì gì đó.”
“Có, phải mặc đồ dạ hội.”
“Tốt lắm, em phụ trách diễn, anh phụ trách trả tiền đạo cụ.”
“Em ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
“Chờ anh, anh tới đón em. Ăn cơm trước, sau đó đi shopping.”
“Em đứng chờ anh trước cổng. Vừa lúc em phải đi ra cổng gửi thư.”
20 phút sau, Lịch Xuyên lái xe tới đón
tôi. Anh nói anh cần thời gian khôi phục 1 tuần mới có thể mang chân
giả. Không có chân giả anh đi đường rất thoải mái, nhưng ngồi xuống lại
khó khăn. Công việc của anh cần ngồi thời gian dài để vẽ, cho nên anh
không thể rời chân giả.
Anh vẫn mặc một bộ đồ tây màu đen, áo sơ mi màu đen, cà vạt màu tím. Dáng người thon dài, tao nhã khéo léo, lại
kết hợp với khuôn mặt mê người kia của anh, đúng là vô vãng nhi bất
thắng. Tôi nghĩ, một người như vậy, chỉ có một chân, vừa mới xuất viện,
lại không thể thuyết phục người họa sĩ kia, tôi phải giúp anh mau thoát
khỏi triển lãm tranh kia. Trọng trách trên vai tôi thật sự rất nặng
(Vô vãng nhi bất thắng – 无往而不胜 : vô địch, vô song, vô gì gì đó =.=, don’t ask me).
Lịch Xuyên hỏi tôi có muốn ăn đồ ăn Vân
Nam không, tôi nói, tôi sẵn sàng đi ăn sushi với anh. Anh mang tôi tới
một nhà hàng Nhật. Anh thích ăn sashimi, tôi chỉ thích ăn gà nướng. Tôi
hỏi anh có bận không, anh nói toàn bộ công việc giải quyết hết ở bệnh
viện rồi, còn hoàn thành trước thời hạn. Chúng tôi không ở lại nhà hàng
lâu, vì tôi không muốn anh ngồi lâu. Anh không cầm đũa bằng tay trái
được, tay phải lại không làm gì được, chỉ có thể dùng nĩa để ăn.
Sau đó chúng tôi đi tới một cửa hàng bán quần áo, tên không biết là tiếng Pháp hay tiếng Ý. Lịch Xuyên ngồi một
bên đọc báo, tôi đi thử đồ, t