
c nữa? Sẽ rất mệt đấy. – Thực ra anh muốn nói chẳng lẽ anh không nuôi nổi em?
Hóa ra là Triệu Noãn Noãn nghĩ hộ cho cô, Xán Xán thở phào:
- Em biết là mệt, nhưng em không thể ngồi nhà ăn bám mãi được!
Triệu Noãn Noãn nghiêm sắc mặt:
- Đã khi nào anh xúc phạm em chưa?
- Em không có ý đó đâu! – Xán Xán cuống lên giải thích – Là do em suy nghĩ thôi, em nghĩ kỹ rồi, em đã gần 25 tuổi, không thể thoát ly xã hội được, làm người cần phải có việc làm. – Nói rồi cô khẩn thiết nhìn Triệu Noãn Noãn.
Nhìn ánh mắt cô, vẻ mặt dần dần dịu đi, anh bình tĩnh nói:
- Xán Xán, nếu thật sự em muốn vậy, anh không ngăn cản em
- Thật chứ ạ? Anh đồng ý rồi? – Xán Xán mừng quá không nén nổi chạy tới ôm chầm Triệu Noãn Noãn. – Anh Noãn Noãn em biết anh sẽ ủng hộ em nhất mà!
Triệu Noãn Noãn chợt cảm thấy mặt nóng ran, anh nuốt nước bọt:
- Nói thì đã nói rồi, nếu đi làm mà không vui thì quay về anh có thể nuôi em được mà. – Anh nói câu này ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy, tiếc rằng Xán Xán vui quá không nhận ra.
- Vâng! – Cô gật đầu, cười tít mắt, đúng là anh Noãn Noãn tốt với cô nhất đời!
* * *
Tám giờ sáng hôm sau.
Xán Xán ngắm mình lần cuối trong gương, kính trắng, áo sơ-mi, áo veston, quần âu, ca-vát, lại thêm tóc dài buộc gọn, cười múm mỉm, lộ tám chiếc răng.
Rất được! Pro lắm rồi đây!
Ôm túi, xuất phát!
Xuống đến sảnh, một chiếc BMW màu xanh dừng trước cửa, một vóc dáng cao ráo đứng dựa bên xe, mùi nước hoa đàn ông khiến bao nhiêu ánh mắt phụ nữ đổ dồn. Xán Xán sững sờ, anh không đi làm à? Sao còn ở đây?
- Anh vẫn chưa đi ạ?
- Đợi em.
Đợi cô???
Xán Xán giật mình mở to đôi mắt trong gọng kính trắng.
- Anh, anh, anh đợi em làm gì?
Triệu Noãn Noãn đứng thẳng dậy, mở cửa xe, hướng mắt về phía cô:
- Lên xe đi, anh đưa em đi làm.
- Không cần phiền anh vậy đâu, em đi xe bus được mà. – Xán Xán xua tay từ chối, công ty của hai người rõ ràng không tiện đường nhau, giờ cao điểm tắc đường kinh khủng, anh sẽ bị trễ giờ làm mất.
- Em muốn đi làm muộn sao? – Triệu Noãn Noãn cắt lời, tóm tay cô dắt vào trong xe – Lên xe đi!
Một cô Trợ lý quèn, ngày đầu tiên đi làm bằng BMW, có quá… Xán Xán không thể nói gì.
Nhưng cô đã sai. Không phải chỉ ngày đầu tiên mà những ngày tiếp sau cô đều được đưa đón. Đó là chuyện về sau.
Xe dừng lại trước cửa tòa nhà công ty viễn thông Tuấn Vũ, Xán Xán cúi lom khom từ trong xe chui ra, không ngờ bụng bảo dạ mình rất biết điều, mình rất biết điều…
- Xán Xán, em tới rồi?
Xán Xán giật mình ngẩng lên thấy Lạc Thiếu Tuấn đứng ở cửa, lần này anh mặc áo len màu xanh nước biển, vẫn đeo kính gọng vàng như trước, nét tươi cười ấm áp rạng rỡ. Một cô Trợ lý quì ngày đầu tiên đi làm, có sếp lớn ra tận cửa chờ đón! Xán Xán chỉ biết im lặng.
- Sao anh lại ở đây? – Nhìn thấy Lạc Thiếu Tuấn, Triệu Noãn Noãn tất nhiên chẳng vui gì.
Xán Xán thấy vậy vội chen lên giải thích:
- Lạc tiên sinh là sếp ở đây!
- Xán Xán, đã nói với em rồi, cứ gọi anh là Thiếu Tuấn thôi. – Lạc Thiếu Tuấn đứng bên dịu dàng nói thêm một câu, Xán Xán bẽn lẽn cúi đầu.
Sắc mặt Triệu Noãn Noãn càng sa sầm:
- Vì sao em không cho anh biết?
- Anh cũng không hỏi mà…
- Em! – Triệu Noãn Noãn tức đến nghẹn giọng, chợt nhớ lại hôm đi mua nhẫn cưới, Xán Xán trở lại với một chiếc ô trong tay bỗng nhiên mắt anh lóe lên, giận dữ tóm chặt tay cô kéo lên xe - Đi, chúng ta về!
- Anh Noãn Noãn, chúng mình không thể nói chuyện tử tế được sao? Sao anh lại… – Bàn tay bị tóm rất đau, Xán Xán nhịn đau, muốn co tay lại nhưng không đủ sức.
- Dừng lại đã! – Lạc Thiếu Tuấn đột ngột tiến lên mấy bước nắm chặt tay phải của Xán Xán.
Hai ngươi, một bên nắm tay trái, một bên nắm tay phải đều chặt cứng. Cô sững sờ đứng như trời trồng ở giữa.
- Thưa anh, Xán Xán muốn ở lại đây là việc của cô ấy, dù anh là anh họ của cô ấy cũng không thể độc đoán như thế được. – Lạc Thiếu Tuấn nói dứt khoát, Xán Xán đột nhiên thấy lạnh cả sống lưng, vì sao bình thường anh nói năng dịu dàng ôn hòa mà hôm này lại như biến thành người khác, giọng nói rành mạch không to nhưng đầy vẻ cứng cỏi. Rất nhanh, anh đột nhiên đổi giọng, trở nên ân cần, nét cười trở lại như cũ – Xán Xán, anh nói đúng không?
Xán Xán chớp chớp mắt, vừa rồi chỉ là ảo giác chăng…
- Đây là việc nhà chúng tôi, không mượn người ngoài nhúng tay vào! – Triệu Noãn Noãn hạ giọng, tay kéo Xán Xán không rời.
Một nét đau lòng thoáng qua trên mặt Lạc Thiếu Tuấn, anh nhìn thẳng vào Xán Xán:
- Xán Xán, anh là người ngoài à?
Thực ra anh đúng là người ngoài. Nhưng nói như thế Xán Xán không nỡ, vả lại Triệu Noãn Noãn lần này cũng quá đáng lắm thế là cô ngẩng phắt lên nhìn Triệu Noãn Noãn, giọng bình tĩnh:
- Anh bỏ tay ra!
Ánh mắt Triệu Noãn Noãn tối sầm:
- Xán Xán…
Xán Xán giữ nguyên sắc mặt:
- Anh mà không bỏ ra, em sẽ cáu đấy.
Thế là tay được buông ra.
- 5 giờ chiều anh tới đón em. – Giọng nói không còn gằn như trước nhưng trầm xuống, khiến người nghe khó chịu.
- Vâng… – Xán Xán gật đầu, nhìn anh lên xe nổ máy, rồi mất hút, tâm trạng u ám, cảm giác nặng nề.
- Đi nào! – Giọng nói của Lạc Thiếu Tuấn vang lê