Insane
Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323662

Bình chọn: 7.5.00/10/366 lượt.

á?

Bà mẹ đưa mắt lườm một cái:

- Sao? Không chào đón mẹ của con hả?

- Chào… chào đón… – Mặt Triệu Noãn Noãn trắng bệch như tờ giấy.

- Con dám không chào đón! Bây giờ mẹ sẽ gọi điện thoại bảo bố con con mang hành lý của mẹ tới, mẹ ở đây dăm bữa nửa tháng luôn xem con có chào có đón mẹ không! – Bà mẹ lên mặt ghê gớm.

- Mẹ… – Xán Xán dè dặt tiến lên trước. – Mẹ tới tất nhiên chúng con mừng lắm, chỉ tội một mình bố ở nhà, con sợ bố thấy quạnh quẽ quá…

- Có làm sao? Vợ chồng già rồi, có phải như hai con mới cưới đâu… – Bà mẹ đúng là lắm lưỡi, thoắt cái đã lại cười ha hả.

Đánh mắt với con dâu, thực là biết quan tâm quá!

Trong tình thế Cao Vũ sắp trở về, bà mẹ lại đột nhiên muốn ngủ lại, phải làm sao đây? Triệu Noãn Noãn với Xán nhìn nhau cùng trơ mắt ếch.

- Nếu không, anh gọi điện thoại cho bố tới đón mẹ anh về?

- Sao thế được? Bố anh ngày nào cũng muốn mẹ anh ở lại đây cho rồi, bố muốn mẹ đừng có về nữa ấy chứ!

Xán Xán cuống lên:

- Vậy nếu không, anh gọi cho Cao Vũ, nói nhà có họ hàng tới thăm, không còn chỗ ngủ, để anh ấy ở ngoài một hôm được không?

Triệu Noãn Noãn chớp mắt nhìn Xán Xán:

Muốn gọi thì em đi mà gọi.

-Này! Anh ta là bạn trai của anh, sao em lại phải gọi? Vả lại việc này, em có quyền gì để gọi cho anh ta?

Nói bao nhiêu lần rồi, anh với anh ấy không phải là quan hệ đó!

Xí, người ta chả hôn anh là gì!

Hai người đang đấu khẩu thì chuông cửa chợt reo vang.

-Hỏng rồi! – Xán Xán vỗ đùi, xông phắt ra, nhưng không kịp nữa.

Chỉ thấy bà mẹ và Cao Vũ đang đứng ở hai bên cửa, nhìn nhau đăm đăm, nét mặt hai người đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Hai người nhìn chòng chọc vào nhau rất lâu, bà mẹ lên trước:

Xin hỏi anh là…

Xán Xán vừa thấy tình hình không ổn, nhân lúc Cao Vũ còn chưa đáp lời, vội vàng kéo Cao Vũ:

* Mẹ à! Đây là… bạn học của Noãn Noãn! Vâng, bạn học ạ!

Thực tế chưa đến nỗi be bét, thì nói bạn học là hợp lý nhất.

Bà mẹ đầu tiên sững sờ, sau đó định thần, cười ha hả:

- À, hóa ra là bạn học của Noãn Noãn? Hình như tôi chưa gặp lần

nào! Nào, vào đây ngồi xuống, mau ngồi xuống đi…

Cao Vũ bị hai người tung hứng như sương đầu cành: Em họ… ái chà! Em làm gì vậy? chưa nói hết câu đã bị Xán Xán nhéo ngầm cho một cái.

Sao thế? – Bà mẹ hiếu kỳ nhìn hai người.

- Không… không có gì… – Xán Xán cuống quýt gần chết.

May sao Triệu Noãn Noãn thấy Xán Xán ứng phó không nổi, kịp thời bước tới:

Mẹ à! Anh ấy tới tìm con… không cần trò chuyện.. không trò chuyện…

- Sao lại không cần trò chuyện? Hai đứa trẻ bọn con sao lại thiếu hiểu biê’t thế nhỉ? – Bà mẹ nói rồi, cười chuộc lỗi với Cao Vũ.

- Hai đứa nhỏ này không có phép tắc gì, cậu đừng chấp! Để tôi tự giới thiệu, tôi là mẹ của Noãn Noãn.

Bà mẹ vừa mở miệng, Xán Xán đã tái mặt, chỉ còn nước học đà điểu rúc đầu vào cát, cắm mặt xuống đất.

Triệu Noãn Noãn thì vẻ mặt cũng chẳng hơn gì, trong tình cảnh quẫn bách đứng chôn chân tại chỗ, không biết làm gì.

Thời gian trôi từng phút, từng giây, đúng vào lúc Xán Xán lấy hết sức bình sinh định liều mạng tự thú, bỗng nhiên nghe thấy Cao Vũ dõng dạc:

- Ôi! Thì ra là bác ạ! Cháu chào bác, cháu là bạn hồi đại học của Noãn Noãn, cháu tên là Cao Vũ.

- Hóa ra là bạn đại học cơ đấy! Chả trách bác chưa gặp lần nào.

- Bà mẹ nói rồi, lườm Noãn Noãn. – Còn ngây ra đó làm gì? Còn chưa đi pha trà mời khách sao?

Triệu Noãn Noãn vẫn đờ người, bị mẹ trừng mắt mới giật mình:

- Dạ, con đi ngay! – Rồi vội vàng chui vào bếp.

- Bác khách sáo quá ạ!

- Khách sáo gì đâu! Nào, vào ngồi đây đi! – Bà mẹ nhiệt tình dẫn vào phòng khách.

Xán Xán đứng một bên chống mắt nhìn, không biết chui đi đâu?

- Ôi chao! Anh mau nghĩ ra cách gì đi! Nhỡ mà sơ xảy thì làm sao? – Xán Xán hạ giọng, sợ hai người ngoài phòng khách nghe được.

- Bây giờ có cách gì được? Em thấy mẹ anh nhiệt tình thế này rồi đấy! Chẳng lẽ bảo anh ra đuổi khách đi à?

- Việc này… – Xán Xán cũng mắc họng. – Thế anh lôi Cao Vũ về phòng nói rõ mọi chuyện đi, nhỡ mà anh ta để lộ việc gì, hai chúng ta không… – Nói rồi, đưa tay làm động tác cắt ngang.

Em dày mặt, em đi mà nói!

Anh ta là bạn học của anh, sao em lại đi? Không khéo mẹ anh lại cho rằng em trai gái bất chính!

Pha trà thế nào mà lâu thê? – Tiếng mẹ giục từ ngoài vọng vào.

Lúc này, hai người đành liều chết ngẩng lên.

Đây ạ, đây ạ! – Tay Xán Xán bưng trà mà run lẩy bẩy.

Hai đứa nhỏ mới kết hôn, đang trăng mật đấy, cậu đừng !chấp chúng – Bà mẹ nói, lại còn nháy mắt với Xán Xán.

Xán Xán nhếch miệng cười mà khó coi hơn cả khóc, mẹ ơi là ,mẹ có thê bớt mồm đi được không?

Thế ạ? – Cao Vũ cười, đón tách trà trong tay Xán Xán, chả biết vô tình hay cố ý liếc cô, khiến tim Xán Xán nảy tưng tưng.

- Sao ạ? Cậu không biết hai đứa nhỏ nhà tôi kết hôn à?

Tim Xán Xán chẳng khác gì giọt sương treo đầu ngọn cỏ.

Cao Vũ lắc lắc đầu, cũng chẳng thèm để ý tới Xán Xán đứng bên cạnh đang ra sức nháy mắt ám hiệu, cứ từ tốn uống trà, thủng thẳng đáp:

-Tốt nghiệp xong cháu đi làm xa, không có cơ hội gặp Noãn Noãn, khi quay lại thành phố thì cũng bận rộn cho nên không biết tình hình ạ.

- Thì ra là vậy. – Bà mẹ gật đầu thô