Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323633

Bình chọn: 7.5.00/10/363 lượt.


Thực đúng là bõ công! Xán Xán hớn hở đến nỗi suýt phát khóc.

- Sao thế? Anh nói có việc phải đi, em họ có vẻ mừng quá nhỉ? Cao Vũ thẽ thọt.

Lúc này Xán Xán mới nhận ra mình đắc ý quá sớm:

- Không, không phải chuyện ấy… Anh sắp đi, em mừng quá không đúng! Em vui, cũng không phải! Em đau lòng còn chưa hết ấy chứ… ôi chao!

Cô phun ra một tràng lộn xộn không đầu không cuối, bị Triệu Noãn Noãn từ phía sau dúi cho một cái rõ mạnh, đau đến nỗi Xán Xán ngáp ngáp.

Tô Xán Xán ơi là Tô Xán Xán, lần này chịu báo ứng rồi đây!



Sớm hôm sau, Xán Xán chủ định dậy sớm, giấu mình trong phòng, nhìn rõ Cao Vũ ra khỏi cửa từ sớm mới thấy yên tâm, coi như tạm thời giải quyết được một mối lo lớn.

Nhưng mối lo lớn hơn còn ở sau cánh cửa cơ, mẹ Triệu Noãn Noãn tinh như sói già, tuy hai gia đình quen biết nhau từ xưa, bà mẹ nhà họ Triệu vẫn coi Xán Xán là con gái, nhưng càng quen biết càng dễ nhận ra vấn đề, nhỡ mà bà ấy phát hiện ra điều gì, coi như hai người không sống nổi rồi!

Trong lúc lo đối phó với vấn đề nghiêm trọng, Xán Xán và Noãn Noãn bất ngờ gặp nhau trong ý tưởng.

Em mau đi sắp xếp lại phòng đi, đem con búp bê to tướng

của em vào phòng anh đi! Mau lên!

- Vâng! Thế anh mau chóng đi dọn phòng của Cao Vũ đi! Cất hết những cái gì có vẻ không phải của anh đi! Nhất định không để phát hiện ra sơ suấ nào đâu đấy!

Cả buổi sáng, hai người quay cuồng bày biện.

Vội vội vàng vàng thu dọn xong thì tiếng chuông cửa vang lên

Noãn Noãn đẩy tay Xán Xán:

- Em ra mở cửa đi!

Thực ra Xán Xán cũng không dám đi mở cửa:

- Sao cái gì cũng bắt em đi thế? Có lẽ là mẹ anh đấy!

- Thì bây giờ cũng là mẹ em rồi!

Hai người nhìn vào mặt nhau, thì cùng đi!

Cửa mở ra, quả nhiên bà mẹ nhà họ Triệu hiên ngang sừng sửng đứng ngay ngoài cửa.

- Mẹ! – Nụ cười của cả hai đều giả lả.

- Ui chao! Xán Xán đây à! – Bà mẹ thoắt cái đã lọt vào trong vuốt má Xán Xán. – Lâu rồi mẹ chưa gặp con, vẫn dễ thương thế này cơ đấy! Gì vậy? Hình như gầy đi thì phải? Sờ mặt chẳng thấy đầy đặn như hồi trước? Nói xem! Có phải Noãn Noãn bắt nạt con không? Nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ bảo nó phải tốt với con!

Khuôn mặt bầu bĩnh của Xán Xán đáng thương bị xoa xuýt phồng cả lên.

Đây chính là điểm đáng sợ thứ nhất của bà mẹ nhà họ Triệu, Bà là giáo viên tiểu học ba mươi năm, tuy không đi làm nữa nhưng vẫn không đổi được cái giọng điệu và động tác của cô giáo cấp Một. Nhìn thấy cái gì dễ thương, bà không ngăn nổi mình vuốt ve, mà mặt Xán Xán lại là cái mà bà luôn thấy dễ thương đáng mến. Xán Xán đáng thương từ nhỏ tới lớn luôn bị xoa xuýt đến nỗi cô còn nghi ngờ cái mặt mình không phải do ăn nhiều nên bầu bĩnh, mà là do bị bà mẹ nhà họ Triệu sờ nắn mà thành…

Đang lúc Xán Xán phát khóc, Triệu Noãn Noãn mở miệng:

Mẹ ơi, con không bắt nạt Xán Xán đâu.

Mẹ ơi! Anh Noãn Noãn không bắt nạt con đâu! – Xán Xán chộp lấy tay bà mẹ, trong ánh nhìn an ủi của Triệu Noãn Noãn, mắt cô sáng lên, miệng thoáng một nét cười giảo hoạt, cô nói thêm nửa câu sau. – Hàng ngày anh… anh chỉ để con lau sàn nhà, rửa bát,lau cửa sổ, dọn dẹp phòng ốc, giặt giũ quần áo nữa thôi ạ.

Cứ nghĩ mà xem, bà mẹ nghe ngần ấy thứ thì kinh động dường nào.

Tr iệu Noãn Noãn! Con là đứa không có lương tâm! Con có còn là trai của mẹ không? Sao con lại đối xử với con dâu như thế? Xán Xán là vợ con, là con dâu của mẹ mà! Con muốn nó mệt đến chết à? Sao mẹ lại sinh ra đứa con trai không có trái tim như mày…

Chính xác, đây là điểm đáng sợ thứ hai của bà mẹ nhà họ Triệu, bà than vãn không ngừng nghỉ, nhất là với con trai mình.

Điểm này, Xán Xán rất thích bà.

Triệu Noãn Noãn từ nhỏ đã được tiếng là đứa con có hiếu, vì thế khi mẹ răn dạy, anh luôn luôn im lặng lắng nghe, thái độ này Xán Xán rất khoái chí, bao nhiêu ấm ức mấy ngày nay chốc lát tiêu tan cả.

Dưới cái nhìn căm giận của Triệu Noãn Noãn, Xán Xán cười mừng rỡ như hoa, hớn hở níu tay bà mẹ Noãn Noãn:

- Mẹ à, mẹ với nhà con cứ từ từ trò chuyện, con đi lấy nước mời mẹ để mẹ khỏi khát…

- Ngoan quá! Quả không hổ danh con dâu hiền của mẹ, biết lo cho mẹ quá… – Lòng mẹ chồng vui sướng làm sao! Thoắt một cái, lại đôi ngay giọng. – Triệu Noãn Noãn! Con ngay đơ mắt ra đó làm gì? Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi đấy! Con không muốn lấy vợ, nhưng mẹ thì vẫn muốn có cháu bế chứ! Từ nay về sau nếu mẹ còn biết con bắt nạt Xán Xán, thì đừng trách mẹ làm gì con đấy nhé!

Xán Xán ở trong bếp, cười đến nỗi ngoác cả mép.

Cứ như thế đòn phản kích của Tô Xán Xán giăng ra…

- Con dâu yêu thương của mẹ ơi, nhìn con bị Noãn Noãn hành hạ đến nỗi gầy mòn thế này… – Bà mẹ xoa má Xán Xán, lòng đau như cắt! – Được rồi! Mẹ quvết định rồi! Tối nay sẽ bù đắp cho con, sẽ bù đắp hết những gì con phải chịu đựng khiến bị gầy đi!

Triệu Noãn Noãn nấu bếp không tồi nhưng còn xa mới sánh được với mẹ anh. Vì thế mới nghe nói mẹ sẽ nấu nướng cho mình, ăn, Xán Xán đã rớt nước miếng, thiết gì đến giảm béo nữa.

Một bên, bà mẹ sấp sâ’p ngửa ngửa trong bếp, một bên, Triệu Noãn Noãn mắm môi mắm lợi kéo Xán Xán, bắt đầu đấu khẩu.

- Tô Xán Xán! Em làm gì mà trước mặt mẹ anh lại giẫm đạp anh như thế?


Disneyland 1972 Love the old s