
t chỗ .”
“Anh biết.”
“Tôi lại càng không là vì anh có bộ dáng giống Triệu Quốc mới cùng anh ở chung một chỗ. ”
“Anh biết.” Anh ôm chặt cô, một lần lại một lần hôn khẽ lên môi cô.
“Tôi không phải, tôi không phải, tôi không phải, ô……”
Cô vừa khóc vừa nói, thương tâm muốn chết, làm cho anh cảm thấy chính mình thật là một cái tên đại hỗn đản.
“Thực xin lỗi.” Anh lại giải thích, đồng thời ôm chặt cô, khàn khàn
mở miệng hướng cô bộc bạch chính mình qua vài giờ đến giãy dụa cùng
thống khổ.
“Anh không biết chính mình vì sao lại tức giận như vậy, có lẽ là bởi
vì ghen tị, bởi vì ghen, bởi vì quá yêu em.” Anh hôn nhẹ môi cô.“ Anh đã thử bảo chính mình không cần để ý, nói với chính mình đối phương chỉ là một cái thần tượng, xa cuối chân trời, là một người của thế giới. Nhưng là, chỉ cần anh nghĩ đến khi em ở bên cạnh anh, nhìn anh, nhưng trong
lòng lại có khả năng nghĩ đến một nam nhân khác, anh liền giận dữ, giận
đến át mất đi lý trí .”
“Em không có.” Cô khóc thút thít , ở trong lòng anh nghẹn ngào nói:“ Đáng lẽ anh nên hỏi em trước.”
“Anh, nhưng là anh thiếu dũng khí.”
Không nghĩ tới anh sẽ nói ra những lời yếu đuối như thế, Trử San San hít hít cái mũi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Nhìn mắt của cô do vừa khóc nên vừa hồng lại hơi sưng, vẻ mặt đều là
nước mắt, cho dù đã hôn đi nước mắt của cô nhưng dưới ánh đèn đường anh
vẫn nhìn rất rõ, Sài Thiếu Phong nhìn vào vừa đau lòng lại hối hận.
“Khuyết thiếu dũng khí?” Cô nhẹ giọng hỏi anh.
“Anh sợ thấy trên mặt em sẽ xuất hiện do dự.” Anh lấy tay nhẹ nhang
lau đi nước mắt trên mặt cô, nhìn không chuyển mắt ngóng nhìn nàng.
“Do dự cái gì?” Cô không hiểu.
“Do dự có nên hay không nói thật với anh.”
“Em sẽ không do dự.” Cô nói với anh.
Anh lại nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.
“Đó là tâm ma giấu ở trong lòng anh trong chỗ sâu kín nhất, mặc kệ em có do dự hoặc chần chờ, chẳng sợ chỉ có một giây thời gian, anh đều
không thể thừa nhận. Bởi vì nếu sau em nói yêu anh, anh sẽ hoài nghi em
có nói lừa gạt anh không; Nếu em thừa nhận là thích hắn, anh sẽ thương
tâm muốn chết, thống khổ. Là cùng một đáp án phủ định, anh đều không thể nhận.” Anh đem những suy nghĩ yếu đuối của chính mình nói ra trước cô.
Trử San San cảm thấy bất khả tư nghị, người vĩ đại như anh, nam nhân đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp tràn ngập khí phách, thế nhưng cũng có mặt yếu đuối và sợ hãi. Làm cho cô khó tin chính là, nguyên nhân sự yếu đuối đó lại là vì cô?
Nhìn anh tràn ngập tự trách, ảo não, áy náy, còn có chút lo lắng, sợ
hãi cùng vẻ mặt bất lực, tâm cô đột nhiên tiêu tan, không hề đau lòng
với việc trước đó anh khẩu không trạch ngôn, nhưng tức giận vẫn phải có.
“Cho nên anh liền rõ ràng cái gì cũng không hỏi, lựa chọn trực tiếp đem em ra định tội?” Cô chất vấn nói.
“Thực xin lỗi.”
“Anh thật sự rất quá đáng.” Cô dùng sức thúc vào bụng anh một quyền.
“Anh sai rồi, thực xin lỗi.” Anh lĩnh tội.
“Vậy anh còn đuổi theo em làm gì, dù sao mặc kệ em nói cái gì anh
cũng đều hoài nghi, cũng không tin tưởng.” Cô hấp háy cái mũi nói, có
điểm dỗi.
“Từ giờ trở đi, mặc kệ em nói cái gì, anh sẽ tuyệt đối tin tưởng, sẽ không hoài nghi em.”
“Vì sao?”
“Anh đã xem qua tờ khế ước thư .”
“Cho nên anh mới đuổi theo em đúng không?” Cô muốn đẩy anh ra, anh lại đem cô nhanh chóng ôm vào.
“Không phải, là anh muốn đuổi theo em, chạy ra khỏi phòng mới nhìn
đến nó . Cũng bởi vì dừng lại xem, mới có thể làm cho anh bị muộn vài
phút mới đuổi kịp em.” Anh nhanh chóng giải thích nói.
“Vậy anh muốn đuổi theo em làm cái gì? Dù sao em chỉ là một nữ nhân
ham tiền tài của anh a.” Cô lấy giọng mũi khàn khàn châm chọc nói.
Còn châm chọc anh, liền chứng tỏ cô đã không còn thương tâm khổ sở , Sài Thiếu Phong vụng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Anh vừa rồi nói rất nhiều lời ngu xuẩn, nếu em có thể đem nó quên hết, anh sẽ cảm tạ em cả đời .” Anh thật sự nói.
Cô trầm mặc nhìn anh trong chốc lát, mở miệng nói:“Nếu cảm tạ có thể
làm cơm ăn, em sẽ tha thứ cho anh.” Tiếp theo hít một hơi, lại bổ sung
nói:“Bụng của em hảo đói.” Bởi vì lo lắng cho anh cùng chờ anh, cô ngay
cả bữa tối đều không có ăn.
Câu trả lời của cô làm Sài Thiếu Phong một trận tâm hỉ, có loại vũ thiên thanh cảm giác.
“Em còn chưa ăn bữa tối?”
“Em đang đợi cái người buổi chiều gọi điện thoái nói muốn dẫn em đi ăn cơm nha.” Cô hấp háy cái mũi ủy khuất nói.
Sài Thiếu Phong nhịn không được cười khổ.
“Thực xin lỗi.” Anh lại giải thích, sau đó ôn nhu hỏi cô, “Em muốn ăn cái gì, anh đưa em đi ăn. Còn có này,” Anh từ trong túi lấy ra chiếc
nhẫn cầu hôn, đem nó đeo lên tay cô. “Em để quên nó trên bàn phòng
khách.”
Trử San San mũi nóng lên, đột nhiên thực cảm kích anh không hề tức giận chuyện này.
Vứt bỏ nhẫn giống như là muốn vứt bỏ hết thảy những tình cảm của bọn
họ trong lúc đó, anh tuy rằng làm cô thương tâm khổ sở, nhưng cô cũng
không hề nghĩ ngợi liền đem nhẫn rút ra càng đả thương người khác. Cô
không biết khi anh thấy nhẫn kia trong nháy mắt sẽ cảm thấy thế nào,
nhưng là nếu đổi thành cô, cô nhất định tràn ngập phẫn nộ cùng không