
cứ vào các nguyên tắc trên, bên A nếu cho rằng sự việc đã thành,
có thể hướng đương sự thuyết minh ngọn nguồn phương thức đạt thành nhiệm vụ, liền có thể kết thúc giao kèo hợp lý, bên B không thể có kiến nghì
gì khác.
Thời hạn đạt thành nhiệm vụ: Không kỳ hạn.
Thù lao đạt thành nhiệm vụ: Chỉ một lần này, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.forever and never.
Thù lao phụ: Tuỳ tâm.
Sau đó là A, B song phương bốn người kí tên, còn có ấn chỉ, ngày viết.
Sài Thiếu Phong không tự chủ được lại nhìn một lần từ đầu đến cuối,
xác định chính mình cũng không có nhìn lầm nội dung cùng ngày tháng, sau đó cảm giác như là bị sét đánh giống nhau, cả người sững sờ, khó thở,
thống khổ không chịu nổi.
Là anh hiểu lầm cô. Nếu nội dung giấy khế ước này là thật — nó đương
nhiên không có khả năng sẽ là giả , trừ phi cô biết trước, biết hôm nay
sẽ phát sinh chuyện này mà có chuẩn bị trước.
Trời ạ, anh rốt cuộc đã làm gì? Chỉ bởi vì trong lúc vô tình ở toilet nghe được người ta nói, ngay cả cơ hội cho cô thuyết minh giải thích
cũng không cho, cứ như vậy định tội cô? Anh chính là điên rồi?
Trang giấy theo tay Sài Thiếu Phong phiêu bay xuống, anh nắm lấy chiếc nhẫn trên bàn, chạy hướng ra ngoài cửa lớn xông ra ngoài.
San San…… San San……
Anh ở trong tháng máy đem di động đã tắt cả tối khởi động lại, lòng
nóng như lửa đốt gọi số của cô, điện thoại có chuông nhưng không ai
tiếp, chuyển tới hộp thư thoại. Anh lại gọi thêm lần nữa, đồng thời lao
ra thang máy, vọt tới trước cửa lớn lại vòng trở lại, đến trước mặt bác
bảo vệ vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Vừa rồi bác có thấy một nữ nhân bộ dáng rất được, tóc dài, đeo cái
túi màu trắng đi ra ngoài? Cô ấy đi về phía nào bác biết không? Nhanh
chút nói cho tôi biết!”
Bảo vệ chỉ tay hướng bên phải cửa lớn, anh ngay cả câu cám ơn cũng
không có thời gian nói, liền chạy đi theo hướng bảo vệ chỉ phóng đi tìm
người.
Cô vẫn như cũ không tiếp điện thoại của anh, anh vẫn kiên trì gọi thêm ba bốn lần nữa, cho đến khi điện thoại của cô bị tắt máy.
Bây giờ anh mới có thể hiểu được cảm giác lo lắng rất nhiều của cô
khi không thấy anh về, hiểu được cảm giác giận giữ khi cô trông thấy anh bước vào cửa mà thét lớn lên. Bởi vì hiện tại anh cũng đang rất muốn
rít gào với cô—nếu như anh tìm được cô đã.
Anh muốn rít gào lên với cô, hỏi cô vì sao không nhận điện thoại, vì
sao tắt mày, vì sao khi ở nhà không cùng anh ầm ỹ, không quát mắng hoặc
trực tiếp tát cho anh một cái để anh tỉnh ngộ.
Đêm đã khuya, ngã tư đường trừ anh ra thì không có người đi lại, cũng bởi vậy càng có vẻ âm trầm nguy hiểm, nguy cơ tứ phía.
Trái tim của anh ở trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên , lại không
phân rõ rốt cuộc là vì chạy bộ, hay là do sợ hãi, lo lắng, sợ hãi cô từ
nay về sau sẽ không để ý đến anh.
Trời ạ, cô rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Ông trời a làm ơn đừng để cho anh cứ như vậy mà mất cô, làm ơn!
Có lẽ ông trời thật sự nghe được thỉnh cầu từ trong tâm của anh, xa
xa anh nhìn thấy bóng dáng cô đơn lẻ loi đang thương tâm của cô, làm anh không tự chủ được bật thốt lên kêu to:“San San!” Đồng thời chạy vội về
phía cô.
Đột nhiên nghe thấy thanh âm của anh, khuôn mặt đang rơi đầy lệ của
Trử San San phút chốc cả người cứng đờ, không chút nghĩ ngợi liền bỏ
chạy.
Cô không bao giờ muốn gặp anh nữa, tên hỗn đản, anh làm sao có thể
như vậy ô nhục cô, nói cô là vì tiền của anh cùng khuôn mặt của anh mới
cùng anh kết giao ? Anh làm sao có thể?
Từ đầu tới đuôi, cô cũng chưa từng nghĩ tới muốn câu dẫn anh dụ hoặc
anh, là anh chính mình chạy tới trêu chọc cô, mà tội duy nhất của cô
chính là không có cự tuyệt anh, còn vì ham phương tiện mà tới nhà anh ở.
Cô không yêu cầu anh đối tốt với cô, là anh chủ động đối cô ôn nhu
săn sóc, làm cho cô yêu anh, dâng ra chính mình thân cùng tâm, thậm chí
còn nghĩ cả đời nhận lời ở lại bên anh. Kết quả thì sao? Anh lại không
biết nghe lời đồn đãi bên ngoài, ngay cả cơ hội cho cô chứng thực, nghe
cô giải thích cũng không cho, cứ như vậy giẫm lên tâm của cô.
Tiền của anh, diện mạo của anh, cả anh, tất cả cút hết đi!
Gió bên tai gào thét, tiếng gót giày cao gót lách cách kêu trên mặt đường, tần suất dồn dập.
Anh nhanh chóng đuổi theo, đến khi cô cảm thấy anh đã sắp sửa đuổi
đến nơi thì tay của cô đã bị người khác tóm lấy, dùng sức đem cô ôm
trong lòng, gắt gao ôm lấy không rời.
Cô dùng sức giãy dụa, lại chỉ đổi lấy cái ôm càng thêm siết chặt.
“Buông.” Cô lạnh giọng rống giận, thanh âm lại khàn khàn ngay cả chính mình cũng nghe không ra.
“Thực xin lỗi.” Anh nói, câu tiếp theo lại làm cho cô không tự chủ
được mà khóc đi ra,“Anh yêu em, tha thứ cho anh.” Anh nói thầm bên tai
cô “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”
Cô khóc cho chính mình, bàn tay đánh liên tục vào ngực anh, mà anh
vẫn là không ngừng nói xin lỗi, để mặc cô phát tiết hết những thương tâm và tức giận trong lòng.
“Tôi không phải vì tiền mới cùng anh ở chung một chỗ .” Cô khóc nói.
“Anh biết.” Anh trấn an nói, hôn khẽ lên môi cô.
“Tôi cũng không phải vì bộ đĩa DVD kia mới cùng anh ở chung mộ