
xuống đất. Đang tính ngồi nhặt thì Chu Mông Mông chợt cảm thấy bụng
dưới quặn đau dữ dội, trên đầu toàn là mồ hôi lạnh.
Thật
vất vả chịu đựng, cô toàn thân vô lực đi vào nhà, cố lê từng bước đến
phòng, trong lòng thấp thỏm không yên, vừa ngồi xuống bỗng thấy có một
dòng ấm nóng trào ra, cô đưa tay chạm vào, chỉ thấy dưới ánh đèn đầu
ngón tay dính máu đỏ chót. Chu Mông Mông toàn thân cứng đờ, cũng không
biết trong đầu nghĩ cái gì, nhưng phản xạ đầu tiên là nhấc điện thoại,
gọi đến số quen thuộc nhất kia.
Điện thoại được kết nối, một giọng đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm ổn vang lên.
"Tiểu Mông?"
Thật sự cô không biết bây giờ nên kể lại thế nào, chỉ có thể nói với anh: "Chú... em đau bụng,... bị chảy máu."
Tề Xuyên ở bên kia điện thoại lập tức cả kinh, mày cau hỏi: "Em hiện tại ở đâu?"
Chu Mông Mông gật đầu: "Em ở nhà, anh có thể đưa em đi bệnh viện không? Em không muốn cho ông nội biết."
Qua điện thoại có thể cảm thấy giọng nói cô rõ ràng run rẩy, Tề Xuyên than nhẹ: "Anh sẽ đến ngay."
"Vâng, anh nhanh lên." Nói xong, Chu Mông Mông cũng không gác máy, qua điện
thoại có thể nghe thấy tiếng Tề Xuyên bên kia đang vội vàng thay quần
áo, cô nghĩ: chú ấy là đang vì cô lo lắng phải không?
Khi Tề Xuyên chạy tới đại viện ở tiểu khu vì Chu Mông Mông không muốn ông
nội lo lắng nên nói anh chờ bên ngoài cửa lớn, lúc ra ngoài cô thay quần khác, chịu đựng đau đớn đi vào trong viện nói với ông nội mình muốn qua trường thảo luận bài tập với giảng viên một chút. Chu Kiến Nghiệp định
gọi lái xe đưa cô đi nhưng Chu Mông Mông lập tức nói: "Không cần đâu ạ,
chỉ có mấy con đường thôi, cháu sẽ nhanh chóng trở về."
Lúc cô lên xe Tề Xuyên, mẹ của Tôn Nghiêm Đông- Chương Tử đi qua vừa vặn
nhìn thấy, tuy rằng ban đêm không thật sự nhìn không rõ lắm, nhưng chỉ
cần liếc mắt một cái bà vẫn có thể nhận ra Chu Mông Mông.
Chu Mông Mông vừa lên xe liền dựa vào lưng ghế, môi dưới bị cô cắn gần như
sắp rách, Tề Xuyên giúp cô cài dây an toàn, hôn lên trán cô trấn an:
"Không sao đâu, rất nhanh sẽ đến bệnh viện."
Ngay lúc Tề
Xuyên khởi động xe, Chu Mông Mông cố nén khóc, đột nhiên hỏi anh một
câu: "Nếu đứa nhỏ không còn, anh có đau lòng không?"
Tề
Xuyên nghiêng người nhìn ánh đèn đường mờ nhạt phía sau xuyên qua thủy
tinh chiếu lên người cô nhưng vẫn không thể che được vẻ mặt tái nhợt
trắng bệch của cô. Anh cúi người thật cẩn thận ôm cô vào trong lòng, tựa như nếu dùng quá sức thì cô sẽ tan vỡ vậy: "Đừng nói ngốc thế, anh sẽ
không cho phép đứa nhỏ gặp chuyện không may."
Giải thích đôi chút:
Chương trước đó Quay Lại Phía Đông PK Người Nuôi Heo là chủ chính của acc
Người Nuôi Heo, nhớ lấy, không phải em trai Tề Mông nha! Tề Mông hôm nay chỉ là chỉ huy trực ban, chỉ huy trực ban thôi!
Đột
nhiên nghĩ đến, nếu để cho ông nội, ba, anh cả, anh hai biết Mông Mông
mang thai, có thể đánh Tề Xuyên không nhỉ? Như thế nào ta lại cảm thấy
tương lai người chú phải lo lắng nhiều đây! Tề Xuyên đưa cô đến
phòng cấp khoa phụ sản. Hai người vừa bước vào bác sĩ phụ khoa liền sửng sốt, bà hành nghề y nhiều qua, đây là lần đầu tiên gặp một cặp đẹp đôi
đến vậy.
Bác sĩ ra hiệu bảo Chu Mông Mông ngồi xuống, hắng giọng hỏi: "Khó chịu thế nào?"
Chu Mông Mông quay đầu nhìn Tề Xuyên đứng phía sau, sắc mặt tái nhợt nói: "Bác sĩ, cháu bị ra máu, bụng dưới rất đau."
Bác sĩ thấy trường hợp bệnh này phải quan tâm tới tuổi tác nên không khỏi
tò mò nhìn qua Chu Mông Mông và Tề Xuyên: "Như vậy đi, trước tiên cô cởi quần ra, tôi giúp cô kiểm tra một chút, nếu tình trạng bệnh nghiêm
trọng thì tôi đề nghị cô nên làm siêu âm B."
"Cái này..." Chu Mông Mông lần đầu tiên đi khám phụ khoa, đối với việc để cho người
khác kiểm tra bộ phận riêng tư của mình không khỏi cảm thấy xấu hổ cùng
khó chịu.
Tề Xuyên nhận thấy cô có chút sợ hãi, nghiêng
đầu để cô dựa vào vai mình, cúi xuống nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô:
"Nếu không anh đi cùng em?"
Hơi thở ấm áp thổi vào tai
cô, mặt Chu Mông Mông thoáng chốc đỏ bừng, cô mới không muốn để chú ấy
thấy bộ dáng mình không mặc quần!
Cắn răng, cô quyết tâm nói: "Không cần đâu, em có thể!"
Tề Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, xoa nhẹ đầu cô, nói: "Tiểu Mông, anh và em cần gì phải để ý mấy chuyện đó."
Đương nhiên là phải để ý! Chu Mông Mông nghĩ rằng: gần đây cô hay mơ mộng
xuân, nếu lại thấy ánh mắt anh nhìn mình không mặc quần, còn không bằng
chui luôn xuống đất.
Bác sĩ kiểm tra qua một lần nói cô
có dấu hiệu sinh non, Chu Mông Mông nghe xong buồn rầu không thôi. Tuy
nhiên cô vẫn muốn xem kết quả siêu âm B như thế nào.
Bởi vì tình trạng Mông Mông thuộc dạng khẩn cấp nên bệnh viện nhanh chóng sắp xếp cho cô tiến hành kiểm tra siêu âm B.
Chu Mông Mông một mình vào phòng siêu âm còn Tề Xuyên thì ở bên ngoài chờ.
Lúc cô vừa nằm xuống liền thấy một người phụ nữ lớn tuổi gầy gò khuôn
mặt dữ tợn, cầm trong tay một cây gậy trắng, âm trầm đen tối nhìn cô
nói: "Cô bé, chuẩn bị âm siêu đây."
Ở bên ngoài, Tề Xuyên dựa vào bức tường nhắm mắt chờ đợi, mặc dù bề ngoài nhìn có vẻ bình
thản vô lo, nhưng