
hật chặt vào ngực mình, ánh mắt kiên định nhìn Sở Thiệu Thiên.
"Ông nội, cháu không biết có phải ông tin tưởng lời nói của Lạc Ny Á hay không, nhưng bất luận ông có tin tưởng hay không, Văn Tĩnh vẫn là vợ cháu, Thụy Khải vẫn là con trai của cháu, cháu tuyệt đối không cho phép ông đuổi mẹ con họ ra ngoài!"
Trong hốc mắt Văn Tĩnh, nước mắt cảm động không biết từ đâu xông lên, nhanh chóng chảy xuống, hơn nữa càng ngày càng nhiều, Sở Dực Nghiêu bảo vệ khiến cô cảm động đến một câu nói cũng không nói ra được, cô không biết anh tại sao muốn bảo vệ cô, nhưng vào giờ phút này, cô biết. . . . . . Cô yêu anh!
Cô dường như đã đi tìm cảm giác an toàn cả đời, bây giờ mới tìm được trên người anh, giống như chỉ cần anh ôm cô như vậy, nên cái gì cô cũng không sợ.
Lạc Ny Á vẫn chưa từ bỏ ý định, "Dực Nghiêu, làm sao anh lại ngu như vậy? Người phụ nữ này nhất định là vì biết thân phận của anh, mới có thể không chừa thủ đoạn nào mà lợi dụng đứa bé để gả cho anh, cô ta gả cho anh chỉ vì tiền tài của anh thôi, cô ta căn bản cũng không yêu anh. . . . . ."
Sở Dực Nghiêu bị kích động mạnh muốn thẳng tay đem Lạc Ny Á ném ra khỏi cửa, Sở Thiệu Thiên lại đúng lúc mở miệng: "Dực Nghiêu, ông đã nói rồi, không được vô lễ với lạc tiểu thư!"
"Ông nội!" Mặc dù không cam lòng, nhưng tình cảm của Sở Dực Nghiêu và Sở Thiệu Thiên luôn luôn rất tốt, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của ông.
Sở Thiệu Thiên cất cao giọng nói: "Thím Trương, tiễn khách!" Cái âm thanh tiễn khách này khiến Sở Dực Nghiêu sửng sốt, anh có chút kích động nhìn ông nội mặt không biến sắc ngồi trên ghế sa lon, anh và ông nội chung sống nhiều năm, ăn ý mười phần, tự nhiên biết cái âm thanh tiễn khách này của ông nội là có ý gì.
Thím Trương vóc người to lớn lập tức xông ra, đi tới trước mặt Lạc Ny Á, đưa tay đỡ cô ta, "Lạc tiểu thư, xin mời!"
"Ông nội, cháu còn chưa nói hết. . . . . ." Lạc Ny Á không cam lòng, âm thanh từ từ vang xa, chớp mắt một cái, cô ta đã bị thím Trương đưa ra tới cửa chính.
Sở Thiệu Thiên ngáp to một cái, oán giận nói: "Thiệt là, một buổi trưa tốt đẹp như vậy bị cô ta đảo loạn." Nói xong, ông chống gậy từ từ trên ghế salon đứng lên, hướng Sở Thụy Khải ngoắc ngoắc tay, "Thụy Khải, tới đây, ông cố dẫn cháu đi rửa mặt, nhìn cháu xem, đem một khuôn mặt nhỏ nhắn khóc thành cái dạng gì rồi, giống như mặt mèo vậy." Thụy Khải lập tức chạy tới, bắt lấy tay ông cố.
Hà Văn Tĩnh không thể tin nhìn Sở Thiệu Thiên, không nhịn được nói: "Ông nội, ông. . . . . ."
Sở Thiệu Thiên cắt đứt âm thanh của cô, "Cháu dâu, cháu và Dực Nghiêu mới vừa xuống máy bay, nhất định là rất mệt mỏi rồi, mau trở về phòng, tắm rửa nghỉ ngơi đi, có gì chúng ta ngày mai lại nói." Nói xong, ông dắt tay nhỏ bé của Thụy Khải đi về phía cầu thang, vừa đi vừa nói lầm bầm: "Lão già ta đây cùng người ta giao thiệp cả đời, ai là hạng người gì nhìn một cái là có thể nhận ra, hiện tại ta mặc dù già rồi, mắt cũng hoa rồi, vẫn còn không hồ đồ. . . . . ."
Người phụ nữ này có một đôi mắt trong suốt thẳng thắn, tất cả ý định của cô đều viết hết ở trên mặt, ngay cả khi ông muốn cô và cháu nội của mình kết hôn vẻ mặt cô ấy là miễn cưỡng tất cả cũng đều thu hết vào trong mắt ông.
Coi như cô đã trải qua chuyện gì, đó cũng là chuyện đã qua, chỉ nhìn cô dạy chắt trai của ông tốt như vậy, cũng đủ khiến cho ông coi thường tất cả mọi chuyện trong quá khứ đã phát sinh trên người cô.
Hà Văn Tĩnh không khống chế được nước mắt chảy càng nhiều hơn, cô quả thật không thể tin được vận mệnh của mình lại tốt như vậy. Cô không thể tin được cô lại có thể gặp được người nhà như vậy, sau khi biết hết toàn bộ quá khứ đen tối bẩn thỉu của cô vẫn nguyện ý tiếp nhận cô, trở thành người nhà cô, nếu như có một ngày cô nhất định phải rời đi cái nhà này, cô nhất định sẽ vạn phần không muốn.
"Tốt lắm, đừng khóc, nếu còn khóc nữa, anh sẽ bị nước mắt của em làm cho chết đuối. . . . . ."
Sở Dực Nghiêu ôm Hà Văn Tĩnh ngồi vào trên ghế sa lon, anh thật không biết trong thân thể phụ nữ lại có nhiều nước như vậy, nước mắt của cô chảy nhiều như bồn rửa mặt vậy, hại áo sơ mi của anh ướt một mảng lớn.
"Em. . . . . . Em chỉ là quá cảm động. . . . . ." Hà Văn Tĩnh hoàn toàn không chú ý mặt mũi, chỉ muốn dùng nước mắt cảm động của cô biểu đạt ra , "Em còn tưởng rằng. . . . . . Ông nội sẽ đem em đuổi ra ngoài, thế nhưng ông lại. . . . . ."
"Làm ơn!" Sở Dực Nghiêu cắt đứt âm thanh của cô, "Coi như anh cầu xin em cũng được, em muốn cảm động có thể đổi một loại phương thức cảm động khác, không cần dùng tới nước mắt cảm động có được hay không?" Nước mắt của phụ nữ thật là rất phiền toái.
Hà Văn Tĩnh oán hận liếc anh một cái, đem cảm động của mình nuốt xuống, cuối cùng cũng chậm rãi thu hồi nước mắt, xấu hổ không chịu nổi mà đem khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt vùi vào trước ngực anh, "Em lại làm mất thể diện trước mặt anh. . . . . ."
Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện cũng chưa từng chảy nước mắt, nhưng mấy ngày nay, cô thế nhưng liên tiếp khóc thật nhiều lần, thật là làm cho cô cảm thấy không còn mặt mũi đi gặp người khác.
Sở Dực Ngh