Polly po-cket
Chồng Xấu Đến Quấy Rối

Chồng Xấu Đến Quấy Rối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324310

Bình chọn: 7.5.00/10/431 lượt.

ìn thấy quỷ,làm anh rất khó chịu.

Rốt cuộc thấy rõ rang người đột nhiên xuất hiện trước mắt cô là Sở Dực Nghiêu, thì cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tức giận giơ tay lên đẩy bàn tay che miệng cô của anh ra, vỗ ngực oán giận nói: "Anh làm em sợ muốn chết!"

"Nhìn bộ dạng em nhát gan như vậy, có phải làm việc gì trái với lương tâm rồi hay không hả?" Ánh mắt Sở Dực Nghiêu âm trầm nhìn chằm chằm vào cô.

Cô lập tức trở mặt, "Ai làm việc trái với lương tâm hả ? Hà Văn Tĩnh em làm việc luôn luôn quang minh chính đại, cho tới bây giờ đều không làm việc trái với lương tâm, ngược lại là anh đó, đã trễ thế này không ngủ đi, ở chỗ này giả quỷ dọa người, em thấy anh mới làm việc trái với lương tâm."

Sở Dực Nghiêu âm trầm cười một tiếng, đưa tay ra đem cô vây ở giữa cánh cửa và mình, hơi cúi đầu quan sát cô, "Em cũng biết đã muộn rồi, mới vừa rồi đi đâu?" Anh buộc cô thẳng thắn nói chuyện với mình.

"Em. . . . . ." Con ngươi Hà Văn Tĩnh đảo vòng quanh, cô thật sự không muốn cho anh biết chuyện mình chăm sóc bà, ai biết người này khi biết cô dùng nhiều tiền như vậy để chăm sóc một bà lão không lien quan có thể đổi ý đem tiền rút lại hay không.

"Em cái gì? Nói a, anh đang đợi em trả lời."

"Em. . . . . . đi thăm một người bạn cũ, đúng, bạn cũ!" Cô lắp bắp nói một câu, bất chợt con mắt đảo một vòng, bỏ qua hốt hoảng vừa rồi , mạnh mẽ đẩy anh ra, hai tay chống nạnh, làm ra bộ dáng cọp mẹ, lớn tiếng nói: "Anh muốn biết em đi chỗ nào làm gì, chẳng lẽ em đi ra ngoài còn phải báo cáo với anh hả?"

Sở Dực Nghiêu nghiêm túc gật đầu, "Không sai, em ra ngoài phải báo cáo lại với anh!"

"Tại sao?"

"Chỉ bằng anh là chồng em!" Lý do này đủ đầy đủ rồi chứ.

"Ha ha, ha ha. . . . . ." Hà Văn Tĩnh ngửa đầu cười khan hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, thở phì phò, "Anh chỉ là chồng trên danh nghĩa của em, trên hiệp nghị mà thôi, căn bản cũng không có tư cách quản em đi đâu!" Mặc dù khi nghe anh nói anh chính là chồng cô, trong lòng cô một cảm giác hạnh phúc bỗng nhiên xông ra, nhưng rất nhanh cái cảm giác hạnh phúc này liền bị những chuyện trong lòng trước kia gạt bỏ.

Cô cũng không quên, giữa cô và anh còn có một phần hiệp nghị, mặc dù trong khoảng thời gian này quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, nhưng cô cũng không dám tự mình đa tình, cho là Sở Dực Nghiêu cái người đàn ông mắt cao hơn đầu này sẽ giống cô, không biết từ lúc nào cô đã bất tri bất giác yêu anh.

Nghĩ đến sẽ có một ngày hai người chia tay, cô liền cảm thấy tâm vô cùng đau, đau đến như muốn chết đi vậy, nhưng tình yêu của cô không hèn mọn đến mức phải cầu xin người khác thương hại.

Nếu như trong tình cảm, nỗ lực vun đắp chỉ có một mình cô mà thôi, thì cô tình nguyện lựa chọn rời xa, cũng sẽ không quỳ rạp xuống chân anh, hy vọng anh sẽ thương xót cô.

"Hiệp nghị?" Nghe hai chữ này, trong tim Sở Dực Nghiêu bỗng nhiên dâng lên một cảm giác tức giận.

Hai người bọn họ cũng không biết ở trên giường đã lăn qua lăn lại bao nhiêu lần, cô đến bây giờ vẫn còn đem vài phần hiệp nghị này nói ra, người phụ nữ này là kẻ ngu sao? Đem tình cảm thật lòng của anh coi như không có gì, không chỉ như vậy, anh còn nghĩ sẽ bỏ ra thời gian cả đời đối xử tốt với cô thì lờ nói này của cô có bao nhiêu đả thương người.

Hà Văn Tĩnh bị tiếng hô của anh làm sợ hết hồn, trong âm thanh kia tràn đầy chất vấn cùng tức giận, dường như. . . . . . Dường như cô trong lúc vô tình tổn thương hại tới tấm chân tình của anh.

Nhưng rất nhanh, cô liền gạt bỏ suy đoán này, làm sao có thể? Sở Dực Nghiêu. . . . . . Anh làm sao có thể sẽ giống cô thích anh, đi thích cô? Nghĩ đến sự khác biệt thân thế giữa hai người, cùng với địa vị cách quá xa, quá nhiều ngăn cản xảy ra.

Hơn nữa trải qua nhiều ngày chung sống, cô phát hiện anh ưu tú tuyệt đối không chỉ một hai kiểu, một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, hơn nữa về mặt sự nghiệp có thể xưng là nhân tài kiệt xuất, là người đàn ông kim cương, bạch mã hoàng tử, làm sao có thể sẽ yêu thích một người mẹ đơn thân, hơn nữa còn lô thôi đến không có thuốc chữa như cô? Nghĩ tới đây, tâm lý tự đã đánh bại tự tin trước kia, "Không sai, hiệp nghị của chúng ta tổng cộng là tám mục, mỗi một mục em đều nhớ rất rõ ràng, trong đó cũng không có cái quy định nào nói là em đi đâu cũng đều phải báo cáo với anh!"

Bộ dạng cô nói chuyện giống như muốn đối địch với anh, có lẽ cô chỉ có thể dung phương thức này để nói chuyện thẳng thắn, ngang hàng thôi.

"Thật sao? Vậy em đem hiệp ước lấy ra cho anh xem một chút!" Ánh mắt anh lạnh lẽo, bên môi xuất hiện nụ cười nhạt như có như không.

"Cầm thì cầm, ai sợ ai!" Hà Văn Tĩnh bước nhanh đi tới trước bàn hóa trang, mở ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một tờ giấy trắng, lại nhanh chóng đi đến trước mặt anh, đem giấy đưa đến trước mắt anh.

"Đây, mở to con mắt của anh xem rõ rang cho em, 1-2-3-4-5-6-7-8, không có một cái quy định nào nói em đi đâu đều phải báo cáo với anh!"

Sở Dực Nghiêu nhíu mày nhận lấy tờ hiệp ước, quay người lại chạy tới thư phòng bên cạnh phòng ngủ.

"Này, anh làm gì thế? Sở Dực Nghiêu, anh còn chưa có nhận sai với em, mớ