Polly po-cket
Chồng Xấu Đến Quấy Rối

Chồng Xấu Đến Quấy Rối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324484

Bình chọn: 8.5.00/10/448 lượt.



Anh cảm thấy thật kỳ quái, anh rõ ràng rất ghét tất cả vật bẩn xuất hiện trước mắt mình, nhất là người phụ nữ này chẳng những lôi thôi, nhếch nhác hơn nữa còn không chú ý hình tượng cá nhân, ngay cả khóe mắt cũng còn lưu lại gỉ.

Chỉ như vậy con người thật của cô không hề che giấu, ở trong mắt của anh cũng là xinh đẹp động lòng người như vậy, nghịch ngợm đáng yêu, giống như trên người cô vô luận có bao nhiêu khuyết điểm cũng không sao, anh sẽ đều nhìn thành biểu hiện mê người, chẳng lẽ đây chính là nói người tình trong mắt hóa Tây Thi?

"Em nào có chảy nước miếng, họ Sở , anh oan uổng em." Chăn từ trên đầu cô kéo xuống, âm thanh Sở Dực Nghiêu lười biếng lại khêu gợi ở bên tai cô vang lên:"Cô Sở, coi như cô che nữa cũng vô ích, sự thật chứng minh, tối hôm qua, cô quả thật đã bị tôi ăn sạch sành sanh liền mảnh vụn cũng không có giữ lại." Anh buồn cười liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô, thật không hiểu nổi một người phụ nữ cay cú như vậy thế mà cũng sẽ đỏ mặt.

Cô đỏ mặt trừng mắt về phía anh, nói lên tố cáo của mình: "Chúng ta đã nói sẽ không xảy ra quan hệ!"

Sở Dực Nghiêu bĩu môi, cho nàng một nụ cười xấu xa, "Thật sao? Thế nào anh không nhớ rõ? Hiệp nghị của chúng ta kia có nói sao? Anh chỉ nhớ điều thứ năm là vì che giấu tai mắt mọi người, nói hai người chúng ta phải cùng ở một gian phòng!"

"Nhưng là. . . . . ." Cô cho là không lên giường là bọn họ hai người ăn ý mới đúng nha, anh còn trẻ như vậy, lại anh tuấn tiêu sái thế này, mà cô đã là mẹ một đứa bé, vô luận nghĩ như thế nào, anh cũng không muốn đối với cô xảy ra "tính thú" mới đúng.

Anh tiến tới hôn lên bờ môi của cô, nhìn cô luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng mà nói không nên lời, tâm tình anh vô cùng thoải mái.

"Không có nhưng là!" Anh thuận thế vây cô ở dưới thân thể của mình, một đôi mắt đen nhánh yên lặng nhìn cô, "Em là vợ anh, mà chúng ta đang trong kỳ trăng mật, xảy ra chuyện như vậy là bình thường, không phải sao?"

"Nhưng chúng ta luôn có một ngày sẽ phải ly hôn, anh không phải nên. . . . . ." Anh không nên, anh không nên đoạt lấy thân thể của cô, cô muốn nói, lại không nói ra được.

Bởi vì cô nhất thời đùa giỡn, khiến cho anh dùng năm trăm vạn, giá cao tới thu thập tàn cuộc, trong cuộc hôn nhân này, trên thực tế cô chiếm tiện nghi khắp nơi, coi như anh sắc tâm bộc phát muốn thân thể của cô, cũng là cô đáng đời tự tìm đến.

"Anh ghen tỵ với người đàn ông lấy được lần đầu tiên của em. . . . ." Giọng nói thì thào nhẹ nhàng biến mất giữa bờ môi anh và cô, một hồi làm ngọn lửa nóng triền miên đang nghỉ ngơi trong người lại bắt đầu triển khai, không ai đi để ý tới ngoài cửa sổ mặt trời đã sớm treo trên cao.

Hết chương 5 "Mẹ!" Hà Thụy Khải, không đúng, bây giờ đã đổi tên gọi là Sở Thụy Khải rồi, Sở Thụy Khải nhìn thấy Hà Văn Tĩnh nhiều ngày không gặp bước xuống xe thì nước mắt lã chã, giang hai cánh tay xông tới ôm lấy cô.

"Mẹ, con rất nhớ mẹ hu hu!" Cậu lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên xa mẹ lâu như vậy, mặc dù trong nhà có ông cố ngày ngày cùng bé chơi, nhưng là bé vẫn rất nhớ mẹ.

"Oa, đứa bé hư, vài ngày không gặp, con lên cân, mẹ cũng không ôm nổi con nữa rồi !" Hà Văn Tĩnh cố hết sức khom lưng ôm con vào trong ngực, thân thiết vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai.

"Mẹ, ông cố nói khi mẹ trở về sẽ mang quà tặng cho con, mẹ mang theo quà gì về vậy?" Bé lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên được tặng quà nha.

Đang lúc cậu bé đòi quà tặng cho mình, một bàn tay to đưa qua mạnh bạo ôm lấy thân thể nhỏ bé của cậu từ trong ngực Văn Tĩnh, nhéo một cái, Sở Dực Nghiêu đặt bé xuống đất, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bé, "Nếu như con muốn quà tặng, chờ một chút đến phòng của ba mẹ, ba mẹ mua rất nhiều quà cho con!"

Không biết tại làm sao, anh vừa nhìn thấy dáng vẻ đứa bé này nhào vào trong ngực Hà Văn Tĩnh trong lòng liền không thoải mái mà không sao giải thích được.

Sở Thụy Khải ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Sở Dực Nghiêu, "Ba, cái dì lần trước đánh mẹ lại đến nhà chúng ta." Cậu không muốn tố cáo với ba, thật sự là dì kia rất đáng ghét, lúc ở phòng khách chờ ông cố còn len lén mắng bé là con hoang, còn uy hiếp bé nói muốn đuổi mẹ con bé ra khỏi nhà, bé thật rất ghét dì kia, bé muốn để ba đuổi dì kia ra ngoài.

Sắc mặt của Sở Dực Nghiêu lập tức trở nên rất khó coi, anh khom lưng ôm lấy Sở Thụy Khải, bước nhanh đi vào trong nhà, Lạc Ny Á, sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ nhịn không được mà bóp chết cô ta.

Quả nhiên, vừa vào cửa, đã nhìn thấy Lạc Ny Á ở bên trong, ngồi trên ghế salon trong phòng khách nhà anh, vừa nhìn thấy anh đi vào vội vàng đứng lên đi tới bên cạnh anh, đối với Thụy Khải được anh ôm vào trong ngực thì làm như không thấy, giống như là nữ chủ nhân của nhà này vậy, khoác cánh tay anh cười tủm tỉm nói: "Dực Nghiêu, anh đã về!" Nói xong, cô ta dương dương tự đắc liếc mắt nhìn Hà Văn Tĩnh đi sau lưng Sở Dực Nghiêu một cái.

Sở Dực Nghiêu tức giận hất tay cô ta ra, một tay ôm Thụy Khải một tay ôm chầm Hà Văn Tĩnh, một nhà ba người cùng ngồi vào ghế salon, anh nhìn cũng lười, không muốn nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "