
chạy không thoát khỏi giác quan của anh, anh
không tin cô lại không có động lòng với anh, bởi vì thân thể cô khi bị
anh ôm có phản ứng, đã sớm bán đứng cô rồi.
Tuy là như thế, không biết vì sao, khi anh nghe cô nói yêu người đàn ông kia, khi anh nghe cô chính miệng phủ nhận không động lòng với anh
thì lại nổi giận.
“Buông em ra.”
“Không buông.”
“Hạ Tử Đàm. . . . . . anh quên là chúng ta chỉ diễn kịch thôi sao?”
Lam Hiểu Hi cũng nổi giận, nghĩ đến cảnh lúc trước ở trong vườn, lòng cô liền chua chát.”Người anh yêu là Mạt Nhi, tại sao không cưới cô ấy? Cần gì phải ra điều kiện như vậy để làm khó em? Cần gì cố ý trêu chọc em
như vậy? Thân thể em động lòng với anh thì thế nào? Anh là người giỏi
tán tỉnh, em thì cái gì cũng không hiểu, cho dù bị anh trêu đùa cũng
rất bình thường, tại sao anh lại muốn phá hư tình cảm của em và Hà Mân?
Nói em không yêu anh ấy hả?”
Thật là gặp quỷ! Cô hét lên, nhưng thật giống như đang hét với chính mình!
Cô muốn khóc, nhưng lại không muốn khóc trước mặt anh, cô liều mạng
giùng giằng, thế nhưng anh lại thủy chung ôm rất chặt, bất kể cô dùng
tay chân đấm đá, anh cũng không buông.
Một chút cũng không giống tác phong của anh.
Anh Hạ Tử Đàm từ nhỏ đã có phái nữ theo, nào có người con gái vào
không thương anh? Được rồi, đã từng có một, nhưng đó là bởi vì lúc trước cô ấy yêu bạn anh – Nghiêm Mạc Thần, cho nên anh tự động giữ một khoảng cách, từ đầu tới đuôi cũng không có thật lòng muốn câu dẫn cô ấy.
Nhưng người trong ngực này. . . . . .
Anh cực kỳ khó chịu khi nghe cô vẫn nói đến người bạn trai kia, không chỉ một lần . . . . .
Hoặc giả, là do anh ghen tỵ?
Ặc, anh đã lâu không biết hai chữ kia viết thế nào rồi.
“Anh không yêu Mạt Nhi.” Anh vào đây chính là muốn nói việc này cho
cô nghe, nhưng không biết vì sao lại trở thành dạng kiếm bạt nỗ trương (gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây: tình trạng căng thẳng) như bây giờ.”Từ đầu tới cuối cũng không có, bất kể em nhìn thấy gì, dù sao sự thật không giống như em nghĩ.”
Trên thực tế, Mạt Nhi đột nhiên tiến đến hôn anh, anh căn cứ vào
thói quen, không muốn khiến cô gái cảm thấy quá khó khăn nên không lập
tức đẩy cô ấy ra mà thôi, nhưng, cũng căn cứ vào đấy, anh không muốn nói chuyện đó với cô.
Anh nói, không yêu Mạt Nhi.
Vậy sao?
Tại sao cô nghe anh nói như thế lại cảm thấy mừng như điên, và lại uất ức?
Lam Hiểu Hi bất động, nhìn cánh tay anh bị cô hung hăng cắn ra dấu
răng, rất muốn vuốt nó cho khỏi sưng bầm, mà cô cũng thật làm như vậy,
động tác rất nhẹ, nhưng rất cố chấp.
“Rất đau.” Anh giả bộ đáng thương.
Một giọt lệ nhỏ trên cánh tay của anh.
Cô khóc, một giọt lại một giọt nước mắt trợt xuống gương mặt của cô.
Hạ Tử Đàm kinh ngạc, đem thân thể chuyển đến trước mặt cô, đem đầu cô nâng lên.”Này, em cắn anh đau, em khóc cái gì?”
Cô đẩy tay anh ra, cúi đầu tiếp tục khóc.
“Lam Hiểu Hi. . . . . .” Anh than nhẹ.
Cô như vậy, làm sao bây giờ? Cô luôn miệng nói có bạn trai, lại đáng thương khóc trước mặt anh, là thử thách anh sao?
“. . . . . .”
“Anh là đàn ông 200%, em biết chứ?”
Hả? Cô không hiểu anh đang nói gì, nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
Chóp mũi hồng hồng, mắt hồng hồng, cánh môi cũng hồng hồng, cô rất
không chú ý khuôn mặt cô bây giờ đã trêu ghẹo khiến lòng của anh loạn
thành một đoàn.
Bỗng dưng, anh nghiêng người hôn cô ——
Cô kinh ngạc lại hốt hoảng, trên môi mềm mại lại nóng ấm, mang theo
nồng đậm lực lượng, khiến cô đắm chìm trong hơi thở phái nam mạnh mẽ,
đầu óc choáng váng. . . . . .
“Tối hôm nay, anh muốn ngủ ở đây.” Anh nói.
Nhẹ nhàng đẩy cô ngã lên đệm, cô còn tới không kịp hiểu ý anh thì anh lần nữa cúi người hôn cô. . . . . .
★★★
Làm chuyện xấu nhất định sẽ bị phát hiện, nhất là ở ngôi nhà có nghi lễ truyền thống này, bởi vì căn phòng Nhật hiệu quả cách âm quá kém,
làm chuyện gì không riêng tư, nếu như gặp phải người có tâm muốn nghe
hay mấy kẻ vụng trộm, vậy thì thật chuyện gì xấu cũng không giấu được.
Cho nên, Hạ Tử Đàm mới sáng sớm liền ngồi chồm hỗm ở chỗ này, bị bà
ngoài yêu quý của anh làm bộ mặt như tờ giấy nát trừng nửa ngày.
Thành thật mà nói, nếu không phải là lão quản gia chính miệng nói
cho anh biết bà ngoại mắc bệnh ung thư, anh không thể tin được người
trước mặt khỏe mạnh trước lại mắc bệnh.“Cháu cưới Mạt Nhi ngay lập tức.” Trợn mắt nhìn đứa cháu trai một hồi lâu, lúc này Chức Điền mới chậm rãi mở miệng.
Hạ Tử Đàm nhìn bà, giật nhẹ môi.”Bà ngoại, cháu cho rằng bà rất thích Hiểu Hi đấy.”
Nó cho rằng? Tại sao nó cho rằng vậy? Chức Điền tức giận trợn mắt nhìn anh một cái.
“Vì sao bà phải thích một người phụ nữ chạy đến ở trong nhà người ta, còn tùy tiện như vậy hả?” Bà cố ý giận anh.
“Hiểu Hi tùy tiện khi nào?” Hạ Tử Đàm cố ý hỏi, sau đó mới bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Bà ngoại chỉ chuyện tối qua cháu ngủ trong phòng cô ấy
chứ?”
Bà hừ một tiếng.
Hạ Tử Đàm ngưng cười: “Bà ngoại, sao lại là lỗi của Hiểu Hi được? Do cháu cô ý muốn ngủ chung một chỗ, sức cô ấy nhỏ, đẩy cháu không nổi, cô ấy đã rất cố gắng phản kháng cháu, nhưng sức cháu hơi lớn, cô ấy đánh
không lại,