
ước khi mang thai lần nữa, ở trong nhà không được xuất hiện những thứ như vậy.”
“Tại sao?”
“Tại sao cái gì?”
“Đã có Tiểp Diệp Tử, em còn muốn có thai lần nữa? Em định kéo tụi nó hùa theo bắt nạt anh à?”
“Không được, em muốn có con gái.”
“Đừng giỡn chứ? Sinh con gái?” Diệp Tỉnh An trợn to mắt: “Giống em thì khỏi cần nói, nếu giống anh thì nhất định sẽ là di truyền của Diệp Cảnh Tâm, em định cùng Diệp Cảnh Tâm hợp lực giết chết anh à?”
“Tại sao anh có thể nói vợ và em gái của mình như vậy?”
“Anh chỉ nói sự thật.”
“Nếu anh sinh con được thì tốt rồi, Tiểu Diệp Tử cũng giống anh, năm đó đều đem ngực của em cắn muốn rớt ra rồi.”
“Không cần phải lôi chuyện này ra nói, rớt hồi nào? Không phải đang nằm ở trước ngực em sao?”
“Bây giờ trọng điểm là chuyện đó sao? Có muốn sinh con nữa không?”
“Không muốn!”
“Anh không sinh, Cửu thúc sẽ không để yên cho anh.”
“Em không cần phải đem Cửu thúc ra đe dọa anh, anh không sợ ông ấy, không nhớ lần trước sao? Kể từ khi ông ấy ngăn cản anh đi tìm em, anh đã không còn sợ nữa rồi.”
“Ngày đó anh bị Cửu thúc dọa sợ chạy té khói, tại sao anh không nhắc tới?”
“Anh là sợ Cửu thúc tức chết thôi.”
“Cửu thúc. . . . . ông ấy thân thể khỏe mạnh, làm sao có thể bị anh làm tức chết?” Vẻ mặt Điền Bảo Bối khẽ biến.
“Em thì biết cái gì? Cửu thúc ở nhà mới ra oai như vậy, tất cả đều là đại gia anh cho ông ấy mặt mũi, thấy ông ấy lớn tuổi nên anh lười so đo mà thôi, ông ấy rốt cuộc cũng chỉ là một ông lão tám mươi tuổi, có thể. . . . “
“Bảy mươi chín mà thôi.”
Cả người Diệp Tỉnh An nổi hết da gà, nhìn thấy Điền Bảo Bối xấu xa cười một cái, anh biết mình đã xong đời rồi.
Anh nuốt nuốt nước miếng, cười khàn khàn mấy tiếng rồi nói tiếp: “Nhưng mà chẳng qua Cửu thúc cũng bởi vì muốn tốt cho anh, nhà họ Diệp ít người, thân là con trai cả, anh phải có trách nhiệm nối dõi tông đường, cho nên kế hoạch sinh thêm một đứa nữa có thể chấp nhận được, lại nói anh quả thật là rất thích uống cái này.” Nói xong, anh run run cầm lấy ly nước cam bắt đầu uống.
Diệp Tỉnh An uống ừng ực vài hớp, chợt ho khan một cái.
Điền Bảo Bối giật mình, sau mới biết là bởi vì Cửu thúc hung hăng đấm vào lưng anh một cái, hình ảnh mang tính chất tương đối bạo lực, cô nhịn không được che mặt, chừa ra khe hở lén lút nhìn, bên tai là tiếng Diệp Tỉnh An gào lên thảm thiết.
“Cho ta mặt mũi à?”
“A a a a!!!”
“Lười phải cùng ta so đo?”
“A a a a!!!”
“Con mẹ nó, ông đây năm nay mới bảy mươi chín tuổi thôi.”
“A a a a!!!”
Mấy giờ sau, Cửu thúc cuối cùng cũng rời đi.
Mặt mũi Diệp Tỉnh An sưng vù, im lặng ngồi ở trong phòng, híp mắt để cho Điền Bảo Bối bôi thuốc.
Thấy anh như vậy, Điền Bảo Bối không nhịn được cười lên một tiếng, bôi thuốc cho anh xong liền an ủi mấy câu, nhưng anh không để ý đến cô, Điền Bảo Bối cũng không tự tìm mất mặt nữa, rửa mặt xong liền bò lên giường nằm ngủ.
Mà lúc này, Diệp Tỉnh An ở trong phòng bếp âm thầm gục xuống, anh lôi hết Coca trong tủ lạnh ra, một lon lại một lon, cứ như vậy mà uống, đến lon thứ năm, cuối cùng anh cũng dừng lại, đạp mạnh cái lon, phát ra âm thanh kinh thiên động địa.
Sau khi Diệp Tỉnh An bắt đầu lựa chọn thủ đoạn chống cự, lúc nào cũng lén lén lút lút uống Coca, mỗi ngày sau khi Điền Bảo Bối đi ngủ anh đều uống mấy lon, sau đó đạp vỡ cái lon mới sảng khoái trở về phòng, leo lên giường của Điền Bảo Bối.
Ngày hôm sau, trước khi Điền Bảo Bối thức dậy, anh lại cho người đem Coca mang đến để vào trong tủ lạnh, nhưng làm vậy liên tục trong vài ngày, hành vi lén lút của anh bị Điền Bảo Bối phát hiện.
Đó là một buổi tối anh vừa uống xong một lon Coca, lúc đang chui vào trong chăn. . . . Điền Bảo Bối giơ tay lên bịt miệng anh: “Học trưởng.”
Miệng bị cô che lại, anh nhíu mày ú ớ hỏi: “Sao vậy?”
Điền Bảo Bối híp mắt một cái, thả tay xuống, nhích đến gần anh, ngửi ngửi cái miệng của anh: “Anh uống gì vậy?”
Diệp Tỉnh An thuận miệng nói: “Đương nhiên là uống nước cam.” Vừa nói xong liền đè lại bàn tay nhỏ bé của cô, tiến lên phía trước, sau đó tùy tiện hôn cô, trong miệng mang theo vị ngọt ngọt.
Diệp Tỉnh An đưa lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi của Điền Bảo Bối, nuốt vào tất cả những kháng nghị và nghi ngờ của cô, hai tay ở trên người cô bắt đầu sờ soạng, mặc dù thân thể này anh đã vuốt ve vô số lần, nhưng mỗi lần ở trên giường, anh luôn có cái loại cảm giác như lúc ban đầu.
Khi anh vuốt ve xuống dưới, Điền Bảo Bối đã hoàn toàn quên mất nghi ngờ của mình, thân thể của cô từ từ cong lại, bởi vì anh trêu chọc mà hơi run rẩy.
Sau khi Điền Bảo Bối hoàn toàn trở nên ướt át, Diệp Tỉnh An đỡ kiên đĩnh nóng rực của mình chậm rãi tiến vào, kiên đĩnh cứng rắn đi sâu vào trong cơ thể cô, Điền Bảo Bối rên lên một tiếng, mà cơ bắp của Diệp Tỉnh An cũng căng thẳng, hô hấp rối loạn, há miệng, chuẩn bị rên lên một tiếng mất hồn, kết quả thoát ra khỏi miệng là một tiếng ợ thật to.
Cả hai đồng thời ngây ngẩn.
Điền Bảo Bối nhăn nhăn lỗ mũi, sau đó lớn tiếng chỉ trích: “Còn nói là không uống trộm, rõ ràng là mùi Coca.”
Diệp Tỉnh An đè bả vai của cô lại, tiếp tục đẩy về phía trước: “Như thế thì sao