Insane
Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc

Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321610

Bình chọn: 8.00/10/161 lượt.

cửa vào.

Trong phòng, Tắc Bố Lệ Na đang nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế salon màu trắng gạo, thưởng thức tách cà phê vừa mới pha xong, thấy Cố Mạt Lị đi vào, cô cười hỏi: "Có chuyện tìm ta?"

Bộ dáng Cố Mạt Lị muốn nói lại thôi, "Tôi. . . . . . Cái đó. . . . . ."

"Có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần ấp a ấp úng?" Tắc Bố Lệ Na nhíu mày, mím môi, mặt rất hứng thú nhìn cô.

Mặt Cố Mạt Lị đỏ lên, "Được . . . . . Lần trước. . . . . . Cô, cô đưa thuốc. . . . . . Cho tôi. . . . . ."

Tắc Bố Lệ Na chặn lại lời nói của cô, "Lần trước ta đưa thuốc cho cô, cô uống xong rồi, đúng không?" Trên thực tế, từ khi Cố Mạt Lị đi vào, cô đã biết cô ấy muốn gì rồi.

"Ừ." Cố Mạt Lị ngượng ngùng gật đầu

Tắc Bố Lệ Na để tách cà phê xuống, cô quay người qua bên cạnh, nói với người đàn ông cực kỳ đẹp trai nhưng rất lạnh lùng: "Cù Diên, đi vào phòng ngủ của ta lấy một bình thuốc nhỏ màu trắng tới đây."

Người đàn ông lạnh lùng đi theo bên người Tắc Bố Lệ Na vừa bảo vệ cô vừa là chân chạy vặt của cô, khi Cố Mạt Lị đi vào hoàng thất làm người hầu, thì bên cạnh nhị công chúa đã có hắn ta rồi.

Cố Mạt Lị lần đầu tiên gặp hắn ta, đã thấy hắn ta rất lạnh lùng, làm cho cô cực kì sợ hãi, Đại Vương Tử mặc dù rất lạnh, rất ngầu, nhưng ít ra người hầu ở bên cạnh hắn cũng thấy chút ấm áp.

Vậy mà người này vĩnh viễn đều lạnh băng, mặt không chút thay đổi, hắn năm nay đã ba mươi mốt tuổi, cô biết hắn cũng được mười năm rồi, hắn vẫn lạnh lùng như xưa, cô chưa bao giờ thấy hắn cười, cô hoài nghi có phải hay không hắn không biết cười.

Cù Diên nghe theo mệnh lệnh của Tắc Bố Lệ Na, lập tức đi vào phòng ngủ cô, không tới hai phút liền trở lại, đem một bình nhỏ màu trắng đưa cho Tắc Bố Lệ Na, Tắc Bố Lệ Na cầm nó đưa cho Cố Mạt Lị.

"Cầm lấy đi."

Cố Mạt Lị cầm lấy cái bình, "Cám ơn Nhị công chúa."

"Không cần cám ơn, vẫn là câu nói kia, uống hết tới tìm ta, không cần khách khí hoặc xin lỗi." Tắc Bố Lệ Na nháy mắt mấy cái với Cố Mạt Lị, trên mặt nở nụ cười.

Cố Mạt Lị ừ một tiếng, không biết nói những gì, mặt lại càng đỏ hơn.

"Còn có chuyện khác sao?" Tắc Bố Lệ Na nhìn cô.

"Không có. . . . . . Không có, Mạt Lị đi xuống. . . . . ."

Tắc Bố Lệ Na gật đầu, bưng tách cà phên lên, lại bắt đầu thưởng thức.

Cù Diên rất lạnh lùng, nhưng nấu cà phê uống rất ngon, không đắng, không chát, vào miệng rất thơm, mùi thơm rất lâu!

Tắc Bố Lệ Na vừa uống lại vừa khen ở trong lòng.

Cố Mạt Lị, xoay người rời đi, trong tay cô cầm chặt lọ thuốc. . . . . .

*******************

Buổi tối, mười giờ ba mươi phút.

Bên trong hoàng cung yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi, chỉ có một nhóm người ở bên ngoài tuần tra.

Ánh trăng sáng tỏ, hoa chập chờn lay động.

Đột nhiên, có một bóng dáng màu đen giống mãnh báo, nhanh chóng đi ra, tới một cánh cửa màu trắng, anh móc chìa khóa vạn năng trong túi áo, thuần thục mở cửa.

Nhìn một vòng, trong nhà không có ai.

Sau đó anh đi tới trước ngăn tủ, kéo ra một ngăn kéo, nhìn một đống bình lớn nhỏ trong hộc tìm một cái bình nhỏ.

Mở nắp bình ra, đổ một ít thuốc lên tay.

Anh đống ngăn kéo lại, rời khỏi phòng, khóa kĩ cửa, tựa như chưa có người bước vào.

Sau đó, anh đi ra tòa thành, xuyên qua vườn hoa, tránh hộ về tuần tra, biến mất trong màn đêm đen kịt.

Cố Mạt Lị và Mai Địch làm việc hết một ngày, hai người trở lại phòng, rửa mặt rồi lên giường đi ngủ.

Họ đang tiến vào mộng đẹp, thì có một bóng dáng màu đen rón ra rón rén tiến vào phòng.

Đây là một gian phòng rộng 30m2, vật dụng trang trí không nhiều lắm, chỉ có hai cái giường đặt hai bên góc, kế bên có hai cái tủ gỗ.

Cửa phòng hướng về phía tây, đối diện có một cái cửa sổ nhỏ, trên bệ cửa sổ đặt một chậu hoa hồng chớm nở, hướng đông nam đặt một khay trà cổ, phía Đông Bắc đặt một cái TV LCD.

Mặc dù gian phòng hết sức đơn sơ, nhưng lại sạch sẽ, làm cho người ta cực kỳ thoải mái.

Bóng đen đi tới giường của Mai Địch, đút thuốc cho cô ấy uống, lại bước đến bên giường Cố Mạt Lị.

Anh đứng bên giường Cố Mạt Lị hồi lâu, nhìn côn ngọt ngào ngủ, anh không tự chủ sờ lên gương mặt cô, xúc cảm mềm mại làm cho lòng anh lâng lâng.

Sau đó, anh liền cởi hết quần áo trên người mình.

Cởi xong, anh vén lên một góc chăn mỏng trên người Mạt Lị, rồi nhanh chóng leo lên giường của cô.

Giường đơn bởi vì sức nặng của hai người, bỗng nhiên lúng xuống, anh cuối người đè lên trên người cô, đầu tiên là mỉm cười nhìn cô, từ trán xuống cằm, ánh mắt anh nhu tình cơ hồ muốn chảy ra nước, sau mới hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, dùng đầu lưởi liếm quanh môi cô.

Hai cái tay tham lam của anh tiến vào áo ngủ mỏng manh của cô, cầm đôi gò bồng đảo của cô nhào nặn.

Lúc này, Cố Mạt Lị đang ngủ say, cô tự nhiên không mặt áo lót, cứ như vậy không hề đề phòng bị bị anh vuốt ve.

Áo ngủ của cô mềm mại, trên quần áo trang trí đường viền và nơ con bướm nhìn cô giống như một đứa trẻ, chọc người trìu mến.

Đồ ngủ của cô là nhị công chúa mua, cô ấy mặc hơn một tháng không thích nữa, chuyển giao cho cô.

Tắc Bố Lệ Na đưa bộ đồ ngủ này cho Cố Mạt Lị, Cố Mạt Lị rất yêu thích nó, mỗi đêm đều mặc. Có lẽ Lace (viền tơ), nơ