
thần bí: “Hiếm khi có cơ hội làm thám tử, em đang giúp anh theo dõi chị dâu”.
Thẩm Quân Tắc dõi theo ánh mắt của anh ta, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Tinh.
Sắp bước sang mùa đông nhưng cô vẫn mặc rất phong phanh,
không khoác áo khoác, chỉ mặc chiếc áo len màu cà phê, tóc vấn lên, kẹp
một chiếc kẹp nhỏ trên đỉnh đầu, trông rất giống búp bê trong siêu thị.
Cô đang ngồi trên chiếc ghế đá cạnh bãi cỏ, say sưa vẽ tranh. Trước mặt là giá vẽ, bên cạnh là hộp màu đủ loại màu sắc, trông rất
chuyên nghiệp. Ánh chiều tà hắt nghiêng xuống, khuôn mặt của cô được bao phủ bởi một màu vàng dịu, dáng vẻ khi mỉm cười tươi tắn trông thật hoạt bát, đáng yêu.
Đột nhiên Thẩm Quân Tắc phát hiện lúc nhìn nghiêng, trông cô
rất xinh. Những đường nét trên khuôn mặt không quá tinh tế nhưng khi kết hợp lại với nhau thì rất đẹp. Đôi môi hồng nhạt khẽ mím lại cùng với
cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, và cả đôi mắt to tròn đen nhánh, khiến người
ta nhìn mà rung động trong lòng…
“Này, anh, con ngươi của anh sắp rơi ra ngoài rồi!”. Thẩm
Quân Kiệt thấy anh nhìn Tiêu Tinh không chớp mắt, có ý tốt nhắc nhở anh.
Bị em trai lật tẩy ngay trước mặt nhưng Thẩm Quân Tắc không
nổi nóng, chỉ quay sang, lạnh lùng nói: “Anh bảo chú chú ý động thái của cô ấy, không bảo chú theo dõi cô ấy”.
“Hả? Có gì khác biệt sao?”.
“Dĩ nhiên rồi. Chú nấp sau gốc cây nhìn trộm như thế này không thấy kỳ quặc lắm sao?”.
“Xin người, như thế mới nhìn rõ mà…”.
“Hai người đang cãi cọ gì thế?” Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của một cô gái khiến hai anh em chết đứng tại chỗ.
“Hi hi, không, không có gì”. Thẩm Quân Kiệt ngoảnh đầu lại, mỉm cười ngượng ngùng.
“A Kiệt? Là cậu?”. Tiêu Tinh trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Người đàn ông bên cạnh Tiêu Tinh rất bình tĩnh, mỉm cười dịu
dàng với cô và nói: “Đây chính là người mà mấy ngày gần đây luôn theo
dõi chúng ta?”.
Tiêu Tinh nhíu mày gật đầu.
Cô đã sớm phát hiện Thẩm Quân Tắc cũng có mặt ở đó, cũng biết rằng A Kiệt theo dõi cô là có liên quan đến anh trai cậu ta. Kẻ đầu sỏ
chắc chắn là Thẩm Quân Tắc xấu xa. Nhưng không biết vì sao, bắt gặp ánh
mắt của Thẩm Quân Tắc, cô lại có chút sợ hãi, không dám nổi nóng với
anh, chỉ có thể trút mọi tức giận vào em trai của anh, gườm gườm nhìn
Thẩm Quân Kiệt.
Thẩm Quân Kiệt nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn của chị dâu, vội
vàng mỉm cười lấy lòng, “Hi hi, chị dâu, em không cố ý. Gần đây em đóng
vai thám tử trong một bộ phim hài, em đi theo chị là để tìm kiếm cảm
hứng đóng phim. Chị dâu, chị tha lỗi cho em nhé, em tạ tội với chị”. Anh ta nói xong còn cúi người, vẻ mặt rất thành khẩn, “Chị dâu, em xin
lỗi!”.
Ôn Bình quay sang nhìn Tiêu Tinh với ánh mắt nghi hoặc, “Cậu ta gọi em… chị dâu?”.
Tiêu Tinh bị một tiếng chị dâu, hai tiếng chị dâu của Thẩm Quân Kiệt làm cho đỏ mặt, không biết nên giải thích thế nào.
Cuối cùng Thẩm Quân Tắc đã lên tiếng. Anh bình tĩnh nói: “Cậu ấy là em trai của tôi, gọi Tiêu Tinh là chị dâu cũng không sai. Tôi đã
kết hôn với Tiêu Tinh”. Anh nói rồi quay sang nhìn Tiêu Tinh, khẽ hỏi,
“Đúng không, Tiêu Tinh?”.
“Ặc, em… bọn em…”. Tiêu Tinh cúi đầu mân mê vạt áo. Cô vẫn
chưa quen với việc quang minh chính đại nói chuyện “kết hôn với Thẩm
Quân Tắc” trước mặt người khác, luôn có cảm giác cuộc hôn nhân này không chân thực chút nào. Ấp a ấp úng một hồi lâu cô mới khó nhọc gật đầu
trước ánh mắt sâu lắng của Thẩm Quân Tắc, “Đúng, bọn em… đã kết hôn”.
Một cơn gió lạnh thổi tới, Tiêu Tinh chỉ mặc một chiếc áo
len, không kìm được run lên cầm cập. Thẩm Quân Tắc nhìn cô, nhíu mày,
cởi áo khoác lên người cô, tiện tay vòng qua vai cô, khẽ ôm cô vào lòng
như muốn tuyên bố quyền sở hữu rồi nói bên tai cô, “Không giới thiệu
người bạn này của em với anh sao?”.
Bị anh ôm như vậy khiến Tiêu Tinh vô cùng khó xử. Cô muốn
vùng vẫy nhưng phát hiện ngón tay của anh siết chặt lại, dường như muốn
nói “Em dám vùng vẫy anh bóp chết em”.
Tiêu Tinh đành phải ngoan ngoãn đứng im, khẽ giới thiệu: “Đây là thầy giáo dạy vẽ hồi nhỏ của em, thầy Ôn Bình, hiện nay đang giảng
dạy ở học viện mỹ thuật. Đây là…”.
“Xin chào, Thẩm Quân Tắc”. Thẩm Quân Tắc giơ tay ra, nói rất đơn giản, gãy gọn.
Ôn Bình nhìn dáng vẻ ngang ngược của anh khi ôm chặt Tiêu
Tinh không cho người khác lại gần, không kìm được mỉm cười, giơ tay bắt
tay anh, “Anh Thẩm, nghe tiếng đã lâu”. Đây chính là người đã mắng Tiêu
Tinh trong buổi dạ hội. Thì ra là ghen, chả trách lại thù địch với mình
như vậy. Ôn Bình sờ mũi, ho một tiếng, sau đó quay sang nhìn Tiêu Tinh,
“Em kết hôn mà cũng không mời thầy uống rượu mừng?”. Lại còn giấu anh,
suýt chút nữa thì làm anh muốn phát triển mối tình thầy trò. May mà chỉ
mới nghĩ, chưa hành động, nếu không “kẻ thứ ba” như anh chắc chắn sẽ bị
Thẩm Quân Tắc rút gân, lột da, róc xương.
“Dạ, em…”, Tiêu Tinh ngượng ngùng xoa đầu, “Vẫn chưa kịp nói với thầy…”.
“Thấy ngại đúng không?”. Ôn Bình cười và nói, “Lẽ nào em còn e thẹn sao?”.
Tiêu Tinh cúi đầu im lặng.
Thẩm Quân Tắc siết chặt tay, lạnh lùng nói, “Thầy Ôn muốn uống rượu mừng, hôm nào tôi sẽ mời”