
sánh vai bước ra cửa khách sạn.
Vừa đẩy cửa đã thấy một đám người tụ tập trước cửa ra vào,
yên lặng chờ đợi. Họ giơ máy ảnh, cầm micro, bày trận địa mai phục hoành tráng.
Vừa thấy hai người xuất hiện, ánh đèn chói mắt lập tức vụt sáng như ban ngày.
Đám người xông lên, những chiếc micro tranh nhanh đưa sát vào miệng hai người.
“Cô Phương Dao, xin hỏi lời đồn cô và anh Thẩm Quân Tắc đang
hẹn hò có phải là sự thật không?”, “Nghe nói hồi nhỏ cô Phương sống ở
nhà họ Thẩm, là bạn thanh mai trúc mã với anh Thẩm?”, “Cô Phương, cô
chia tay với anh Mạc rồi sao?”, “Cô Phương, xin cô trả lời câu hỏi của
tôi…”.
Phương Dao bị vây kín đến nỗi không thể thoát ra được. Thẩm Quân Tắc cũng chẳng khá hơn chút nào.
“Anh Thẩm, tin đồn vợ chồng anh đang chuẩn bị ly hôn có liên
quan đến sự xuất hiện của cô Phương Dao có đúng không?”, “Anh Thẩm, nghe nói lúc đầu anh lấy Tiêu Tinh chỉ là để thuận tiện cho việc hợp tác làm ăn với nhà họ Tiêu?”, “Người anh thật sự thích là Phương Dao, vì thế
sau khi về nước mới nóng lòng gặp Phương Dao. Anh cãi nhau với Tiêu Tinh trong buổi dạ hội cũng là vì lý do này sao?”, “Xin hỏi hai người giải
thích như thế nào về quan hệ ngoại tình này?”.
Câu hỏi càng ngày càng trở nên quá quắt, thậm chí đề cập đến
Tiêu Tinh vô tội. Thẩm Quân Tắc không kìm được sa sầm mặt xuống, lạnh
lùng nói: “Các người nghĩ nhiều quá rồi, tình cảm giữa vợ chồng tôi rất
tốt”.
Phương Dao tỏ ra rất bình tĩnh. Cô đeo kính râm, lạnh lùng
nói: “Các vị có thể hẹn phỏng vấn với quản lý của tôi, bây giờ tôi sẽ
không trả lời bất cứ câu hỏi nào”.
“Cô Phương, vậy thì cô đánh giá thế nào về Tiêu Tinh?”, “Anh
Thẩm, anh làm như thế này có nghĩ rằng mình có lỗi với Tiêu Tinh vô
tội?”.
“Xin lỗi, tôi không thể nói được”. Thẩm Quân Tắc nói rồi cau
mày, giơ tay ngăn đám phóng viên đang chen lên, hộ tống Phương Dao nhanh chóng thoát ra khỏi đám đông.
Đến tận khi lái xe rời khỏi khách sạn, bỏ lại đám phóng viên
điên cuồng đuổi theo phía sau, Thẩm Quân Tắc mới thở phào nhẹ nhõm.
Không phải là anh chưa chứng kiến cảnh tượng bị phóng viên
chặn lại nhưng cuộc tập kích chuyên nghiệp với quy mô lớn như ngày hôm
nay thì mới thấy lần đầu. Anh rất ít khi quan tâm đến làng giải trí,
không ngờ Phương Dao lại nổi tiếng như vậy. Đám phóng viên kích động ấy
suýt chút nữa thì nhét micro vào miệng anh.
Thấy Phương Dao điềm tĩnh như không có chuyện gì, Thẩm Quân
Tắc không kìm được nhíu mày: “Cậu trở thành kẻ thứ ba phá hoại cuộc hôn
nhân của người khác, những tin đồn này cậu không bận tâm sao?”.
Phương Dao mỉm cười, “Làng giải trí là như vậy, mình quen
rồi”. Cô ngừng một lát rồi nói: “Chỉ có Tiêu Tinh nhà cậu, mình sợ cô ấy đọc được sẽ nghĩ lung tung…”.
“Yên tâm, mình sẽ giải thích với cô ấy”. Thẩm Quân Tắc im
lặng một lúc rồi quay sang, “Phương Dao, mình đã xem nhẹ khả năng bùng
phát của một ngôi sao như cậu. Sau này gặp nhau phải thật thận trọng,
mình không muốn lại bị đám phóng viên điên cuồng ấy dùng micro đập vỡ
răng đâu”.
Phương Dao sững người, nhớ lại dáng vẻ nhẫn nại của Thẩm Quân Tắc khi đám phóng viên lúc nãy giơ micro về phía anh, không kìm được
bật cười, “Cậu không coi mình là ngôi sao, chúng mình nói chuyện với
nhau mới càng vui vẻ”. Cô ngừng một lát rồi nói, “Có điều bây giờ đang
là lúc đầu sóng ngọn gió, chúng ta nên hạn chế gặp nhau.Có chuyện gì thì gọi điện”.
“Ừ, cũng được”.
Phương Dao quay sang nhìn anh, “Thực ra mình không bận tâm
những bài báo xuyên tạc ấy, chỉ sợ Tiêu Tinh nhà cậu trong lòng không
thoải mái. Ha ha, mặc dù lúc cô ấy ghen rất đáng yêu nhưng mình không
muốn là kẻ tội đồ, bị cô ấy nguyền rủa”.
“Cô ấy sẽ không nguyền rủa cậu, nếu nguyền rủa thì cũng
nguyền rủa mình trước”. Thẩm Quân Tắc nghĩ một lúc rồi khẽ nói, “Có
điều… mỗi lần cô ấy nguyền rủa người khác, cuối cùng đều ứng nghiệm vào
cô ấy”.
Phương Dao nhịn cười, “Nói như vậy Tiêu Tinh nhà cậu thật thê thảm”.
“Đúng vậy…”. Nhớ lại dáng vẻ thê thảm của cô nàng ngốc nghếch này khi nguyền rủa người khác dính mưa nhưng ngay lập tức mình bị ướt
như chuột lột, Thẩm Quân Tắc không kìm được nhếch mép cười, “Từ trước
tới nay cô ấy rất hiếm khi gặp may”.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, lúc nhắc đến Tiêu Tinh, ánh
mắt của anh lại trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Phương Dao ngồi cạnh,
nhìn sự biến đổi trong ánh mắt anh, trong lòng không khỏi kêu than: Đứng trước tình yêu, cho dù là tảng đá lạnh lùng Thẩm Quân Tắc cũng trở nên
mềm yếu, dịu dàng.
Vì lo Tiêu Tinh biết tin sẽ tức giận, sau khi đưa Phương Dao
về công ty của cô ấy, Thẩm Quân Tắc phi như bay đến chỗ ở của Tiêu Tinh.
Đến trước cổng khu nhà thì gặp cậu em trai đang lén lén lút
lút, Thẩm Quân Tắc dừng xe, đi ra phía sau vỗ vai em trai, “Đang làm gì
đấy?”.
“Á! Anh làm em sợ hết hồn! Đi lại có cần phải âm thầm không một tiếng động như thế không?”. Thẩm Quân Kiệt gườm gườm nhìn anh.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Là chú có tật giật mình chứ?”.
Thẩm Quân Kiệt vỗ ngực, xoa dịu nhịp thở gấp gáp, sau đó lại
chỉ tay về phía bãi cỏ cách đó không xa, làm ra vẻ