Chờ Một Ngày Nắng

Chờ Một Ngày Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324555

Bình chọn: 9.00/10/455 lượt.



nhanh như vậy”.

Tiêu Tinh nói rồi cúi đầu xuống, không biết vì sao cô luôn có cảm giác ánh mắt của Thẩm Quân Tắc quá sâu xa, khiến cô không dám nhìn

thẳng vào mắt anh.

Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, khẽ nói: “Nếu em muốn chuyển đi… thì để mấy hôm nữa, phải tìm được chỗ ở trước đã”.

Sở dĩ anh thỏa hiệp chỉ là không muốn tiếp tục cãi nhau với

Tiêu Tinh. Cứ cãi nhau như thế này, mỗi phút đều là một sự giày vò. Anh

không biết phút sau Tiêu Tinh sẽ nói những lời gì khiến anh đau đớn

hơn.

Hơn nữa bây giờ đầu óc anh rối bời, cần được yên tĩnh một

mình để sắp xếp lại dòng suy tư. Cho đến bây giờ, đã có quá nhiều việc

vượt ra khỏi dự tính của anh, rất nhiều cảm xúc mơ hồ, thậm chí không

thể hiểu được lý do.

Tiêu Tinh thấy anh đồng ý cũng không tranh luận tiếp nữa, gật đầu và nói: “Vậy tôi về trước đây”.

“Ừ, ra cửa bắt taxi, đi đường cẩn thận”. Thẩm Quân Tắc quay người đi vào đại sảnh, dáng người thẳng đứng có chút cứng đơ.

Tiêu Tinh ngây người đứng đó, dõi theo hình bóng của anh, không kìm được thấy sống mũi cay cay…

Đưa ra yêu cầu ly hôn chỉ là nhất thời bồng bột nói năng

không suy nghĩ. Mặc dù biết rất rõ lúc đầu anh lấy cô vào nhà họ Thẩm

chỉ là thủ đoạn thương nghiệp của anh. Cô chẳng qua chỉ là một quân cờ

bị Thẩm Quân Tắc lợi dụng. Lúc ấy vì khó khăn của gia đình và tương lai

của mình, cô nghiến răng làm quân cờ ấy. Nhưng bây giờ, thật sự nhắc đến hai chữ “ly hôn”, nghĩ đến việc sắp phải cắt đứt với anh, vì sao lại

thấy buồn đến thế…

Thẩm Quân Tắc là người lạnh lùng cao ngạo, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh tự tin, không chút hoang mang. Nhưng lúc nãy, khoảnh khắc cô

yêu cầu ly hôn, vì sao khuôn mặt của anh lại đau khổ đến biến dạng như

thế?

Có lẽ là cô nhìn nhầm?

Tiêu Tinh ngây người đứng ngoài hành lang, nhìn hình bóng của Thẩm Quân Tắc phản chiếu qua tấm gương bên cạnh. Anh đang nói chuyện gì đó với Phương Dao, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

“Nghĩ gì đấy, sắp biến thành kẻ khờ rồi”, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói trêu chọc.

Tiêu Tinh ngoảnh đầu lại thì thấy Ôn Bình đang dựa người vào tường, nhìn mình với ánh mắt đùa cợt.

“Khụ, không có gì”, Tiêu Tinh ngượng ngùng gãi đầu, “Thầy làm gì ở đây?”.

“À, đi vệ sinh, đi ngang qua đây nghe thấy có người cãi nhau, không kìm được tò mò nên dừng lại xem”.

Ôn Bình bước hai bước, dừng lại trước mặt Tiêu Tinh, cúi đầu ghé sát vào tai cô, khẽ cười và nói: “Cãi nhau với bạn trai à?”.

“Không không, anh ấy không phải bạn trai của em”. Tiêu Tinh

vội vàng giải thích, cứ như sợ Thẩm Quân Tắc đang đứng cách đó không xa

sẽ nghe thấy.

“Không phải vì em nhảy với tôi khiến anh ta ghen đấy chứ?”. Ôn Bình trêu chọc.

“Đã nói không phải rồi mà!”. Tiêu Tinh sốt sắng nói, “Thầy đừng nói lung tung”.

“… Thôi được”. Ôn Bình khẽ thở dài, “Không vào sao? Tiếp tục dạy em khiêu vũ”.

Tiêu Tinh lắc đầu, quay người đi ra ngoài, “Thầy vào đi, em muốn về nhà”.

“Nghe có vẻ rất ấm ức…”. Ôn Bình mỉm cười, “Đúng rồi, thầy

trò xa cách nhiều năm bất ngờ gặp lại, chẳng phải là em nên xúc động

chạy lại ôm tôi, sau đó mời tôi đi ăn sao?”.

Tiêu Tinh mặc kệ anh ta, vẫn đi về phía trước.

Ôn Bình đuổi theo, tiện tay khoác vai Tiêu Tinh, “Thôi được,

tôi quên em là học sinh ngốc nghếch chậm chạp, chỉ có thể để thầy mời em ăn”.

“Thầy Ôn, em không còn là con bé mười tuổi năm ấy nữa”, Tiêu Tinh quay sang lườm anh ta.

Ôn Bình vội vàng rụt tay lại, “Suýt chút nữa thì tôi quên, em lớn rồi, không thể quá thân mật, nếu không sẽ bị người yêu thầm em hiểu lầm, thế thì tôi sẽ oan uổng lắm”. Ôn Bình ngừng một lát rồi hỏi, “Tiêu Tinh, em có bạn trai chưa?”.

“Liên quan gì đến thầy?”.

“Nếu em độc thân, tôi có thể giới thiệu cho em. Tôi có rất

nhiều học sinh độc thân. Dĩ nhiên tôi cũng độc thân. Nếu em không bận

tâm tình yêu thầy trò thì cũng có thể xét đến tôi”.

“Không cần đâu”, Tiêu Tinh nhìn anh ta như nhìn quái vật, “Thầy Ôn, thầy… thay đổi nhiều thật đấy”.

“Đẹp trai hơn trước rất nhiều, đúng không?”. Ôn Bình sờ cằm.

Tiêu Tinh im lặng một lúc rồi mới nói: “Càng quái dị hơn”.

“Á?”.

“Tư duy trừu tượng của nhà nghệ thuật được phát huy một cách tinh tế trên con người của thầy”.

Tiêu Tinh nói rồi quay người đi ra ngoài.

Ôn Bình mỉm cười, đứng chắn trước mặt cô: “Được rồi, không trêu em nữa. Đi ăn nhé!”.

Tiêu Tinh nhìn anh ta với ánh mắt khó xử, “Thôi được”.

Cách đó không xa, Thẩm Quân Tắc đang nói chuyện với Phương

Dao, liếc mắt nhìn thấy Tiêu Tinh cùng người đàn ông lúc nãy đi xuống

dưới, ngón tay cầm ly rượu không tự chủ được siết chặt lại.

Chỉ là một biến đổi nhỏ trên khuôn mặt nhưng không qua được mắt Phương Dao.

Phương Dao nhìn về phía anh đang nhìn, không kìm được mỉm cười, “Quân Tắc”.

“Hả?”.

“Đột nhiên mình thấy cậu rất đáng yêu”.

Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Ngữ văn của cậu kém quá đấy, dùng từ sai hết cả”.

Phương Dao quay sang nhìn anh, “Ha ha, thích cô ấy thì đuổi

theo đi. Một mình đứng ở đây bực tức, nhìn lông mày cậu chau lại, mình

lo nếu cứ như thế này thì trái tim của cậu sẽ xoắn thành quẩy đ


Pair of Vintage Old School Fru