
u “bạn”, đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy lòng nhói đau, cảm giác trái tim
như bị một bàn tay vô hình bóp nát. Tiêu Tinh khẽ hỏi: “Anh tìm em có
chuyện gì sao?”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, lạnh lùng nói: “Em theo anh ra ngoài”.
Ở hành lang bên ngoài, Thẩm Quân Tắc khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào cô gái đang cúi đầu trước mặt mình.
“Chẳng phải em rất đói sao, bây giờ lại có tâm trạng khiêu vũ?”. Giọng nói lạnh đến cực điểm, đầy vẻ chất vấn.
Tiêu Tinh bị anh chất vấn như vậy, trong lòng cảm thấy khó
chịu, khẽ nói: “Anh ấy mời em nhảy nên em nhận lời”. Dù sao thì anh nhảy với Phương Dao vui vẻ như vậy cũng không để ý đến em…
“Không biết nhảy còn thích trổ tài, em không biết là người
khác đang cười nhạo em sao? Chưa đầy mười bước lại giẫm vào chân người
ta, loạng chà loạng choạng ra thể thống gì hả? Em đang khiêu vũ hay làm
trò cười cho người ta hả?”.
Tiêu Tinh sững người.
Thì ra anh bận tâm đến điều đó…
Đang ấm ức trong lòng, lúc này thấy anh hung dữ như vậy, đột
nhiên cô cảm thấy rất buồn. Hai bữa liền cô không được ăn, đói đến nỗi
bụng sôi lên òng ọc, cùng anh đi dạo phố, thực hiện công cuộc “cải tạo
cho lợn rừng”, thay bộ váy dạ hội bó sát đến không thể thở được, đi giày cao gót mới mua, gót chân trầy cả da mà vẫn phải khoác tay anh làm ra
vẻ thân mật, bị anh kéo đi khắp nơi, bị người ta gọi là bà Thẩm, khách
sáo hàn huyên với những người xa lạ… giả vờ cười đến nỗi da mặt cũng đau nhức.
Anh nhảy cùng Phương Dao, có thể phối hợp ăn ý nhảy liền ba
điệu, vứt cô trong xó không thèm hỏi han. Không biết nhảy, nhảy xấu, bị
người ta cười nhạo gì gì đó cô không bận tâm. Từ nhỏ đến lớn cô luôn bị
đem ra làm trò cười, cười rồi cũng qua đi. Nhưng Thẩm Quân Tắc lại bận
tâm, có điều cũng chỉ vì… thân phận của cô bây giờ là vợ anh. Cô bị đem
ra làm trò cười sẽ khiến anh rất mất mặt, khiến anh cũng bị người ta
cười nhạo.
Tiêu Tinh càng nghĩ càng thấy buồn.
Mặc dù đã sớm biết anh đưa cô đến dạ hội chỉ là để làm vật
trang trí cho người ta nhìn. Nhưng lúc này bị anh chê bai như vậy, Tiêu
Tinh vẫn cảm thấy rất buồn và ấm ức, không kìm được nói ra những lời kìm nén trong lòng:
“Thẩm Quân Tắc, không ngờ anh lại là người giả tạo như thế!
Anh cần một người phụ nữ mang lại vinh quang cho mình, ở đây nhiều lắm,
anh có thể chọn người khác! Khí chất vốn là bẩm sinh, tôi không bắt
chước được vẻ nho nhã ấy. Tôi chỉ là con bé nhà quê, không sánh được với những thiên kim đài các. Xin lỗi, làm anh mất mặt rồi, lần sau đừng có
đưa tôi đến những chỗ như thế này!”.
Tiêu Tinh nói rồi quay người bước đi nhưng bị Thẩm Quân Tắc
kéo tay lại. Có lẽ vì ánh đèn quá chói mắt, Tiêu Tinh nhìn khuôn mặt
anh, thậm chí có ảo giác vì quá tức giận mà khuôn mặt ấy đã trở nên biến dạng. Đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, giọng nói cũng chùng xuống,
“Em nói gì?”.
Từng câu từng chữ giống như sét đánh bên tai, Tiêu Tinh bị
giọng nói cố gắng kìm nén của anh làm cho hoảng sợ, lùi lại một bước
nhưng miệng thì vẫn không nhận thua, “Anh mua cho tôi trang sức và quần
áo đắt tiền, trang điểm cho tôi như ngôi sao, đưa tôi đến tham gia dạ
hội, chẳng phải để hãnh diện cho bản thân sao?”.
Thẩm Quân Tắc hạ thấp giọng, khuôn mặt không chút biểu cảm: “Em cho rằng… anh là người như thế?”.
“Chẳng phải sao?”. Tiêu Tinh nghi ngờ hỏi lại, “Lúc đầu anh
lấy tôi chẳng phải cũng có mục đích, có kế hoạch sao? Nếu không, với bản lĩnh của mình, anh lại không có cách xoa dịu những tin đồn ấy sao? Anh
là thương nhân giỏi giang, tôi biết mình không phải là đối thủ của anh”. Tiêu Tinh ngừng một lát, sau đó khẽ nói, “Diễn kịch với anh tôi thật sự rất mệt. Dù sao thì bây giờ vấn đề kinh doanh đã giải quyết rồi, anh
cũng về nước rồi, ông nội anh không quản được anh nữa, cũng không ép anh đi xem mặt. Tôi cũng có thể thuận lợi thi vào học viện mỹ thuật, mục
tiêu đặt ra trước khi kết hôn cơ bản đã hoàn thành…”.
“Em muốn nói gì?”. Thẩm Quân Tắc ngắt lời cô.
“Chúng ta ly hôn trước thì tốt hơn”.
Nghe thấy câu nói ấy, Thẩm Quân Tắc sững sờ cả người, không
khí xung quanh như bị hút sạch, cảm giác trái tim như bị bàn tay vô hình ấy bóp chặt hơn, ngay cả lúc thở cũng cảm thấy tức ngực, khó chịu.
“Chúng ta ly hôn trước thì tốt hơn…”.
Không ngờ cô có thể dễ dàng nói ra câu nói ấy đến vậy.
Giống như bị dội gáo nước lạnh vào mặt, nỗi tức giận chất
chứa trong lòng bị một câu nói làm cho nguội lạnh. Ngoài sự kinh ngạc,
Thẩm Quân Tắc cảm thấy trong lòng trào dâng cảm giác chua xót. Cảm giác
này từ từ lan đến cổ họng khiến anh im lặng rất lâu, không biết nên nói
gì.
Thì ra trong mắt cô, anh chẳng qua chỉ là một thương nhân giỏi giang.
Một thương nhân dùng mọi thủ đoạn sắp xếp hôn lễ này, coi cô
là bàn đạp hợp tác thương nghiệp, mua trang sức, quần áo cho cô để đưa
cô đến buổi dạ hội khoe khoang bản lĩnh…
Có lẽ mới đầu, thật sự anh đã ghét cô, lên kế hoạch, lấy cô
chẳng qua cũng là kế sách tạm thời, thậm chí nghĩ đến việc sau khi kết
hôn sẽ tránh xa cô, chỉ chờ đến khi hết kỳ hạn là ký đơn ly hôn.
Nhưng không ngờ sau khi kết hôn