Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323605

Bình chọn: 9.00/10/360 lượt.

ha đầu ngây thơ như vậy. Cho nên mới nói

không thể quá tốt bụng a!

Bất đắc dĩ thở dài, sờ sờ mũi, nói: “Tiểu Trụy Nhi à, đi ra ngoài lâu như vậy rồi, em có phải nên gọi ta là thiếu gia hay không?”

“Xoẹt” một cái mở ra quạt giấy trong tay, khẽ phe phẩy, khóe miệng ẩn ẩn một nụ cười nhẹ, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn, có vài phần anh khí, một thân áo lụa, đúng là dáng vẻ của một thiếu niên ngọc thụ

lâm phong.

Dáng vẻ này không chỉ khiến Trụy Nhi ngây dại mà ngay cả một người đang ngồi trong lầu cũng nhìn đến ngây ngẩn.

Người đó một thân áo dài màu đen, ngón tay thon dài trắng trẻo vô thức vuốt ve chén rượu nhỏ.

“Là nam hay là nữ?” Giọng nói trầm thấp mà êm tai, khiến cho người

nghe cảm thấy lạnh lùng, đầy cao ngạo, “Mã Thống, ngươi nói xem.” Âm

điệu bất giác thay đổi, có thêm chút vui đùa.

“Mã Thống không biết.” Đứng bên cạnh nam tử là một thiếu niên lạnh lùng, hắn nhẹ nhàng cúi người, bình tĩnh trả lời.

Đáp lại là một tiếng cười to của nam tử: “Vậy ai biết đây?” Lại nghe

nam tử nói thêm, lời nói có chút châm chọc: “Nàng nói đúng hay không,

Lan nhi?”

Thiếu niên lạnh lùng tên Mã Thống không nói gì, bàn tay giấu sau ống tay áo âm thầm nắm thành quyền.

Diệp Quân Lan không biết mình đã trở thành đối tượng thảo luận của

người khác, lúc này nàng đang hận rèn sắt không thành thép giáo huấn nha đầu nhà mình, à không, phải là thư đồng nhà mình.

Song thấy nha đầu kia càng lúc càng tủi thân, đôi mắt to đầy sợ hãi

len lén nhìn nàng, cắn răng cúi đầu không dám nói, Diệp Quân Lan chợt

mềm lòng, không nói được gì nữa. Nhìn trời, thấy cũng sắp tối, lại nhớ

đến lời hẹn với Chúc Anh Đài, trong lòng thầm kêu không ổn, dậm chân,

lập tức kéo thư đồng nhà mình chạy mất.

Vừa chạy về phía bến đò Tào Nga, vừa thầm đoán phản ứng của Cửa nha

đầu, tốt rồi, với tính cách của nha đầu kia, không rút gân lột ra, bằm

thây vạn đoạn mới là lạ. Xong rồi, xong rồi!

Mà Chúc Anh Đài bên này lại đang ‘nữ giả nam gặp gỡ thư sinh ngốc’.

Nhớ tới đêm hôn lễ của Bát ca nhà mình, một người thì vui mừng gặp

lại phu quân, trái tim thiếu nữ nhàng rung động, một người là cao hứng

gặp được tri kỉ trên đường, vui vẻ trò chuyện cùng nhau.

Tất nhiên, theo diễn biễn của kịch bản, logic học nói cho chúng ta

biết, giờ phút này nhất định phải có Trình Giảo Kim, cho nên công tử

quần lụa áo lượt họ Vương tên Lam Điền được lên sàn.

Ý nghĩa tồn tại của bia đỡ đạn chính là thúc đẩy mọi chuyện phát

triểu, thúc đẩy tình cảm của nam chính nữ chủ thăng hoa, đại khái từ tất cả chuyện xưa đều nói cho chúng ta biết, chính nghĩa cuối cùng luôn đả

bại gian tà. Mà Vương đại công tử ra sân chẳng qua chỉ để làm nền cho sự lương thiện, thật thà của Lương Sơn Bá mà thôi.

Cửu muội nhà họ Chúc được nuôi trong khuê phòng từ nhỏ, chơi đùa, gặp gỡ chỉ có mấy cô nương như Diệp Quân Lan, Ngân Tâm, Trụy Nhi, hoặc

nhiều hơn chỉ có Bát ca và hai vị ca ca của Diệp Quân Lan mà thôi.

Dĩ nhiên không phải hai vị ca ca họ Diệp không tốt, hai người tất

nhiên rất tốt, là những công tử phiên phiên tục thế rất rất tốt.

Tiếc thay, Diệp đại ca đã sớm thành gia lập thất, Diệp nhị ca lại

phúc hắc thành tính, thuở nhỏ suốt ngày trêu cợt, đùa giỡn nàng và Diệp

Quân Lan, vậy nên nàng khó mà nảy sinh được tâm tư yêu mến.

Nói đến Diệp nhị ca, Diệp Quân Lan cũng tích cực tác hợp, mai mối cho hai người. Nhưng Diệp nhị ca chơi với các nàng từ nhỏ, làm không ít

chuyện xấu xa, các nàng đều coi hắn như anh trai, sao có thể yêu đương

gì chứ.

Kết quả là, một đường trò chuyện, hơn nữa không có Diệp Quân Lan ồn

ào bên cạnh, nên tâm hồn của Tiểu Cửu liền bắt đầu nghiêng về phía thư

sinh ngốc tên Lương Sơn Bá kia rồi. Hai người vừa gặp mà như đã quen,

bèn kết làm huynh đệ.

Cũng bởi vậy mà về sau đã phát sinh không biết bao nhiêu chuyện, nhưng đấy là nói sau, bây giờ tạm thời không đề cập đến.

Lại quay lại Diệp Quân Lan bên này, Tiểu Cửu Chúc gia gặp được lang

quân như ý trên đường, tất nhiên quên luôn chuyện hẹn Diệp Quân Lan

không còn một mảnh.

Nhưng dù sao cũng là Diệp Quân Lan thất hẹn trước, nên không thể nói

Tiểu Cửu Chúc gia gặp sắc quên bạn, huống chi nàng còn chưa biết là có

chuyện như thế xảy ra, chỉ nghĩ mình lỡ thuyền, đành phải nghĩ cách khác đi tới thư viện Ni Sơn.

“Tiểu… à quên, công tử, có thuyền kìa!” Diệp Quân Lan đang nghĩ biện

pháp đi tới thư viện Ni Sơn thì bỗng nghe thấy tiếng Trụy Nhi hưng phấn

gào to.

“Thuyền, ở đâu?” Nhìn theo hướng Trụy Nhi chỉ, thấy một chiếc thuyền

chậm rãi xuôi tới, thuyền này có vẻ hơi xa hoa, hẳn là một chiếc thuyền

riêng.

Diệp Quân Lan hơi nhíu mi, không biết có nên tới hỏi xem thuyền này đi hướng nào không? Mà làm vậy có vẻ không hay lắm.

Không đợi nàng quyết định, từ trên thuyền đã truyền đến tiếng nói của một thiếu niên, vừa cung kính lại vừa lạnh nhạt, xa cách: “Có phải vị

công tử này đang muốn đến thư viện Ni Sơn?”

Diệp Quân Lan chưa kịp trả lời thì Trụy Nhi bên cạnh đã nhanh nhảu

đáp: “Đúng vậy đúng vậy, đúng là công tử nhà ta muốn tới thư viện Ni

Sơn, nhưng mà lỡ thuyền mất rồi. Ôi ôi, các người


Insane