Pair of Vintage Old School Fru
Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323562

Bình chọn: 7.00/10/356 lượt.

rồi hỏng rồi, một câu cô cũng không nghe được, có sao không nhỉ? Diệp Quân Lan mơ màng uống cạn thứ Mạnh bà đưa.

Một ly rượu, màu đỏ rất đẹp, mùi vị không tồi, nhưng mà đây là thứ gì thế?

Không đợi cô nghĩ xong, Mạnh bà đã đẩy cô vào vòng luân hồi, nói:

“Nhớ kĩ, đời này phải hạnh phúc đấy!” Đây hẳn là lời chúc phúc của Mạnh

bà.

Cùng lúc đó, vào những năm cuối Đông Tấn, trong một đại viện ở trần

gian, một đưa bé tên Diệp Quân Lan ra đời. Và từ đây, chuyện xưa bắt đầu thay đổi, vận mệnh cũng đi về một con đường khác.

Lúc đó, nàng không biết, hắn cũng không hay, thời điểm bọn họ gặp nhau còn cách rất xa.

Hiện giờ, Diệp Quân Lan đang ngủ say trên giường, nàng vẫn chỉ là một đứa bé sơ sinh chẳng biết gì cả.

Edit: Tiểu Mộng

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Nàng tên là Diệp Quân Lan, hiện đang là em bé, nên không biết nói,

trong nhà có một phụ thân đẹp trai, một mẫu thân xinh gái và hai ca ca

tuấn tú.

Nói thật, gen di truyền của nhà bọn họ đúng là tốt, bản thân mình lớn lên chắc hẳn cũng sẽ là một mỹ nhân, chỉ là bây giờ nhìn không ra thôi.

Mặc dù trong nhà không phải gia tài bạc vạn, nhưng cũng khá giả, nghe nói còn là tầng lớp trí thức.

Chuyện duy nhất không như ý, chính là… Nàng biết phụ thân rất yêu

nàng, nhưng kính nhờ, phụ thân đừng dùng ánh mắt thèm thuồng như mèo

thấy chuột mà nhìn nàng có được không, ngài là trưởng gia, làm vậy thật

mất mặt đó.

Hừ hừ, không để ý tới hắn, không quan tâm tới vị phụ thân mất mặt như vậy nữa! Diệp Quân Lan nho nhỏ, mềm mềm, trắng trắng, an tâm thoải mái

nhắm mắt lại, ngủ.

Cho nên, phụ thân Diệp gia ai oán nhìn phu nhân của mình cáo trạng,

phu nhân, tiểu Quân Quân không để ý tới ta kìa. Mẫu thân Diệp gia bất

đắc dĩ cười, hôn bảo bối nhà mình một cái.

Nếu ngươi hỏi nàng vì sao lại biết những chuyện này, kì thật nàng cũng không rõ.

Có lẽ lúc qua cầu Nại Hà uống hơi ít canh Mạnh bà nên tư tưởng vẫn là của người trưởng thành. Nhưng đáng thương thay, đầu óc nàng chưa kịp

lớn, có thể suy nghĩ linh hoạt nhưng lại rất ngắn ngủi.

Nắm chặt tay, chết tiệt, địa phủ này đúng là vô trách nhiệm mà!

Khi Diệp Quân Lan năm tuổi, gia đình chuyển đến Thượng Ngu, tuy Diệp gia là sĩ tộc (gia tộc thư hương) nhưng cũng không phải đại quan kiêu ngạo gì.

Phụ thân Diệp gia có tài văn chương không tệ, võ công không tồi, nếu

dùng bốn chữ hình dung thì chính là văn võ song toàn. Nhưng lại không

muốn làm quan, có lẽ đã hiểu thấu những khuất lấp đen tối chốn quan

trường. Cũng may cơ nghiệp tổ tiên để lại không đến nỗi nào, phụ thân

lại giỏi buôn bán cho nên gia đình càng ngày càng giàu có.

Lúc đó đại ca Diệp Quân Mạc mười bốn tuổi, nhị ca Diệp Quân Thanh chín tuổi.

Tính cách đại ca giống mẫu thân, khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. Nhị ca lại giống phụ thân, tướng mạo cũng y hệt, thích nhất là trêu chọc nàng, đến lúc nàng sắp khóc thì lại cuống quýt dỗ dành.

Đại ca là ông cụ non, trông có vẻ quân tử nhưng thực ra vô cùng phúc

hắc, còn nhị ca nhìn thông tuệ nhưng thực chất lại là người thật thà.

Từ nhỏ nàng rất thân với đại ca, nhị ca, suốt ngày cãi cọ ầm ĩ, cuộc sống cũng dần dần trôi qua.

Năm lên tám, Diệp Quân Lan bị mẫu thân xinh đẹp bắt học cầm kỳ thi

họa cùng việc thêu thùa nấu nướng. Theo lời của mẫu thân, làm con gái

của phụ thân mà lại không biết những thứ này thì đúng là mất mặt Diệp

gia.

Cầu cứu phụ thân và ca ca đều vô dụng, nàng đành đau khổ bắt đầu công cuộc bồi dưỡng thục nữ dòng dõi thư hương.

Một hôm, nhờ sự giúp đỡ của nhị ca, nàng thành công trốn ra khỏi nhà

đi chơi, gặp được tiểu thư Chúc gia tên là Chúc Anh Đài, vừa gặp nhau,

phát hiện đều là kẻ trốn nhà, hai người lập tức coi nhau như tri kỉ, kết thành bạn bè.

Lúc đó, Diệp Quân Lan chỉ cảm thấy tên Chúc Anh Đài này thật quen

tai, mà không biết rằng mình đang ở trong thế giới Lương – Chúc, chuyện

cũ trước kia đã sớm quên rồi. Nàng không biết đây chính là vận mệnh, một lần gặp gỡ này, là nghiệt hay là duyên, nào có ai hay biết.

Khi ấy, đại ca Diệp Quân Mạc mười bảy tuổi, là thiếu niên ngọc thụ

lâm phong, mỗi lần nhìn đại ca, Diệp Quân Lan đều bóp cổ tay thở dài,

kêu một tiếng ‘họa thủy’.

Nhị ca Diệp Quân Thanh mới mười hai tuổi, đem thiên phú nghịch ngợm

gây chuyện phát huy đến đỉnh cao. Tài năng buôn bán cũng lộ ra, may mà

trong nhà không ai kì thị, nên để mặc hắn phát triển.

Vì thế, túi tiền của người nào đó càng ngày càng phình ra, thỉnh

thoảng phụ thân Diệp gia cũng tới vay tiền, nói một cách hoa mỹ là ‘phụ

cấp gia đình’.

Năm Diệp Quân Lan mười một tuổi, dưới sự đốc thúc của mẫu thân xinh

đẹp, cầm kỳ thi họa của nàng đã có chút thành tựu nhưng thêu thùa nấu

nướng lại chẳng tiến bộ gì, đành phải bỏ qua.

Bạn thân chốn khuê phòng là tiểu thư Chúc gia cũng thường tới chơi, hai nhà thường xuyên qua lại, dần dần thân thiết.

Bát ca Chúc gia là một người tốt, cũng là một ca ca tốt, từ nhỏ thầm

mến thanh mai trúc mã Hoàng Lương Ngọc, thề không phải nàng ấy thì không lập gia thất.

Tiểu thư Chúc gia đứng hàng thứ chín nên nàng cũng bắt chước người

khác gọi nàng ấy là Cửu nha đầu. Vốn địn