Duck hunt
Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )

Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321883

Bình chọn: 10.00/10/188 lượt.

ì anh, đêm qua…nếu như thế có thể làm vợi nỗi đau khổ

trong anh, em tình nguyện, em cũng không ân hận.”

Và em cười, hai má lúm đồng tiền đựng đầy sự nhẫn nại: “24 tuổi vẫn còn trinh là già lắm rồi sao?”

Tôi nắm lấy tay Tiêu Lâm, bưng chặt trong tay mình, nói : “Tết này về nhà với anh nhé.”

Bất kỳ ai cũng có thể chửi tôi là thằng đốn mạt, tôi chỉ biết,

nếu ai đó tuột mất thứ quý giá trong đời, thì không gì bằng

việc tìm cho ra một thứ tương tự để thay thế, chí ít, có thể

giảm nhẹ khổ đau.

Tôi không còn muốn nhớ đến cái tên ấy nữa, không còn muốn nhớ đến gương mặt yêu kiều ấy nữa. ---Vĩnh viễn.

Mùa xuân này Tiêu Lâm không về Thạch Gia Trang ăn tết, cô chính

thức ra mắt bố mẹ tôi, bố mẹ tôi hẳn nhiên rất mừng, từ đợt

giáng sinh, cô gái Tiêu Lâm hiền lành nho nhã đã để lại ấn

tượng sâu đậm cho họ.

Tôi và Tiêu Lâm bắt đầu sống chung, tuy có đôi lúc cô có thói quen

nhõng nhẽo kiểu bạn gái được nuông chiều, nhưng tình yêu cô

dành cho tôi xuất phát tự đáy lòng, hầu hết mọi việc cô đều

vâng theo tôi, vì thế, chúng tôi chưa từng phải nóng mặt vì

nhau.

Trong những vụn vặt đơn thường nhưng mịn yêu

thương hàng ngày, tình cảm trở nên sâu thắm dần. Đôi lúc tôi

vẫn nghĩ đến…em, nghĩ đến người đàn bà ở nơi chân trời xa xôi, cứ nghĩ lại đau như ngàn mũi tên đâm trúng, tôi nhét chặt bức

ảnh của em xuống tầng dưới cùng của ngăn tủ kéo trong nhà, và cất chiếc đồng hồ đi.

Cái ngăn trong ví được Tiêu Lâm đổi sang ảnh mình. Ăn tết xong, một

trong những giám đốc bị khai trừ, mang theo một số người thân

tín của ông, vì thế vị trí trưởng phòng ban tiêu thụ điện tử

bị bỏ trống, giám đốc Vương phê duyệt, tôi lên chức một cách

suôn sẻ.

Được đổi xe PASSAT.

Trong mắt mọi người, công việc và tình yêu của tôi ổn định đến mức đáng thán phục. Tiêu Lâm không còn nhắc đến chuyện đi học,

gương mặt em luôn tô điểm bằng nụ cười, hai má lúm càng ngày

càng làm tôi xao xuyến.

Ai đã nói, người đàn bà đang yêu là người đàn bà đẹp nhất! Quả là lời chí lý.

Những ngày dài trôi qua, tôi đã gần như quên hẳn được em, tôi nhủ

thầm, chỉ cần ngoài miệng không nhắc đến, mọi đau khổ và ẩn

ức, sẽ dần dần trở thành bí mật xưa cũ chìm sâu trong đáy

lòng tôi. Một khi đã mai táng xong xuôi, không cần phải đào xới

lại.

Tôi cầu nguyện, mãi mãi mãi mãi, không bao giờ phải mơ về dung

nhan mỹ lệ và rạng rỡ của em. Nghỉ lễ Lao động, tôi cùng Tiêu

Lâm về Thạch Gia Trang.

Bố Tiêu Lâm tính tình phóng khoáng, mở một chai rượu trắng cỡ bự mời tôi: “Con trai, con làm xáo trộn kế hoạch hoàn hảo của hai ông bà già này cho cô con gái rượu! Con mà không đối xử tử tế với con gái ta…”

Tôi đáp: “Cháu không dám, không dám đâu ạ….”

Tiêu Lâm đỏ bừng mặt làm nũng với bố: “Ba, chán ba lắm, ba đừng

uống với Hải Đào nữa, anh ấy không uống được đâu!”

Ông bố cười hào sảng: “Ô, mới thế đã xót nó rồi à? Say thì đã

sao? Làm gì có chuyện con rể không uống với ông bố vợ tương lai được một chén?” Thân phụ của Tiêu Lâm lại gắp một miếng vào

bát tôi: “Con phải uống với cậu ta một chén, như thế, nó mới

không rời con ra được!”

Hương rượu đế chông chênh lan tỏa, tôi ngay thẳng đứng trước mặt gia

đình và tuyên bố: Năm nay ngày 9 tháng 9 (Cửu: Cầu mong sự dài

lâu) con và Tiêu Lâm đăng ký, lễ Quốc Khánh sẽ làm đám cưới.

Kết hôn vào năm 2000 rất tốt, tôi nói với đám anh em: “Thiên niên kỷ mới tớ kết hôn!”

Tuyệt cú mèo! Sinh đứa con vào đúng đầu thiên niên kỷ mới

Đã đành người đàn bà tôi rất yêu đã bỏ tôi mà đi, thì lấy ai bây giờ nào có còn là vấn đề?

Hôm ấy, tôi nôn thốc tháo tại nhà Tiêu Lâm. Tên em kề bên miệng,

nếu không nốc vào cái thứ xấu xa để ngăn lời lại, tôi sợ nó

sớm đã trượt ra khỏi miệng. Ông bố vợ tương lai không ngớt lời

khen: “Được lắm! Khá, con rể ta, rất trung thực!”

Trở về từ Thạch Gia Trang, tôi và Tiêu Lâm đi tìm nhà, kết quả chúng tôi quyết định mua một căn hộ chung cư gần ngoại ô, dùng hết toàn bộ số

tiền tích góp trả cho đợt đóng tiền thứ nhất, trong đó có sử dụng cả

cuốn sổ ấy.

Cầm cuốn sổ trong tay mặt tôi biến sắc, buộc phải tát vào mặt mình để tỉnh lại và hướng về tương lai tốt đẹp. Chiều hôm ấy, tôi đi giải

quyết việc ở Trung Quan Thôn, trên đường về có điện thoại réo lên, hai

số cuối là 88, hình như được gọi từ một quán rượu loại sang nào đó.

“A lô?”

“A lô…” Chỉ một chữ ấy, hết thảy ký ức phút chốc trở dậy, điện thoại

trong tay bắt đầu run, tôi đánh xe dạt ngay sang lề đường.

“Alô” Tôi nhắc lại.

“Là em…” Giọng Diệp Tử cất lên trong vắt, nước mắt lăn rơi,