
ra khỏi khách sạn.
Toàn thân nhức mỏi, tôi mỉa mai chính cái thằng mình đêm qua, có khác
nào trình độ tốc hành của anh dân công đào hầm tích trữ.
Tôi ghé qua một cửa hàng điện thoại gần đó mua một chiếc điện thoại, vừa lắp thẻ vào máy, Tiêu Lâm đã ầm ầm gọi đến, chỉ nói độc một câu: “Em
đang ở nhà.”
Tôi gọi điện cho công ty, nói dối là chiều này cần qua bên Hải Điện xem tình hình, vội vã trở về nhà. Trên đường, tôi
nghĩ ngợi làm sao để giải thích cho Tiêu Lâm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui
vẫn chưa biết phải thuyết phục thế nào.
Dù núi sụp, biển lồi, trời nghiêng, đất ngả, dù Tiêu Lâm lấy dao đâm tôi, tôi cũng chấp nhận.
Tiêu Lâm ngồi đợi ở sa-lông, hai mắt đỏ hoe, chừng như đã khóc rất nhiều.
Tôi không dám nhìn thẳng vào em, vừa cởi cà vạt vừa hỏi: “Em không đi làm à?”
“Anh giải thích thế nào đây?” Tiêu Lâm không hề nổi giận, chỉ lạnh nhạt hỏi vặn lại.
“Xin lỗi em, anh…đêm qua anh…” tôi ngồi xuống cạnh Tiêu Lâm, Tiêu Lâm liền ngước lên nhìn thẳng vào tôi, mắt không chớp.
Có tật ắt sẽ giật mình, toàn thân tôi như có kim châm, bất giác hai vai run lên.
Chúng tôi lặng thinh, lặng thinh nghe tiếng đồng hồ trôi đi - tích
tắc, tích tắc…Tiêu Lâm buông ra tiếng thở dài: “Hải Đào, nếu anh không
muốn nói, em biết không thể làm anh mở miệng…Phận trăm năm ngồi cùng
thuyền, một nghìn năm mới nên duyên vợ chồng. Có thể em đang tạo cho anh một áp lực nào đó. Nhưng em muốn hỏi anh một câu thôi, việc cưới xin,
vẫn cưới chứ?”
“Cưới!” Tôi gật gật đầu, “Tiêu Lâm, tất cả
những gì em đã làm cho anh, anh đều ghi lòng tạc dạ, không còn ai trên
đời này yêu anh hơn em. Những giây phút đầu tiên của thiên niên kỷ, anh
đã chọn em, anh chịu mọi trách nhiệm cho những việc anh đã làm. Đợi hai
tháng nữa em về Thạch Gia Trang làm thủ tục đăng ký nhé.”
“Hải Đào, hãy nhìn vào mắt em…”
Tôi buộc phải nhìn vào mắt Tiêu Lâm.
“Anh có yêu em không?”
“Yêu…” câu nói ngập ngừng không rõ, tim tôi nặng trĩu từng hồi.
Xin lỗi, Tiêu Lâm, có đôi khi yêu như một cuộc chiến tranh, buộc phải có người hy sinh.
Từ đó Tiêu Lâm không bao giờ hỏi về chuyện ngày hôm ấy, thỉnh thoảng
tôi nghĩ cô đúng là một người phụ nữ bao dung phi thường, lòng càng hổ
thẹn, tôi càng đối đãi, yêu thương Tiêu Lâm gấp bội lần.
***
Hợp hơi chồng Tiêu Lâm đẫy đà hẳn lên, người trong công ty đều biết
tin chúng tôi sắp kết hôn, nên trước đó tôi đã nhận được rất nhiều lời
chúc phúc.
Nào là tài tử giai nhân, nam tài nữ sắc, những
thành ngữ cũ kỹ nhưng vang sảng cứ cất lên làm Tiêu Lâm cười như được
mùa, má lúm chúm chím làm say đắm nhiều người.
Chúng tôi
bắt đầu bận bịu chuẩn bị việc thành gia, mua sắm đồ gia dụng, đồ dùng
vặt vãnh, lại còn đi chụp một cuốn album ảnh cưới.
Mọi thứ rất suôn sẻ, trừ trong những cơn mơ gương mặt đẹp như tiên giáng trần kia vẫn thường xuất hiện. ạ tuần tháng 8, Tiêu Lâm xin nghỉ phép về Thạch Gia Trang tiến hành thủ tục đăng ký kết hôn. Em đi
được đến trưa thứ ba, tôi nhận được điện của Ức Đình.
Ức Đình ra lệnh: “Lý Hải Đào anh đến ngay đây, tôi có việc tìm anh!”
Tôi hỏi: “Bạn đang ở Bắc Kinh à?
“Nhiều lời! Không ở Bắc Kinh thì gọi cho anh làm cái gì?” Giọng nói
chanh chua của Ức Đình xói vào màng nhĩ, “Ba rưỡi chiều nay, gặp nhau ở
số 77 Tam Lý Đồn!”(street bar ở BK)
“Muộn một chút, buổi chiều mình có hẹn người bàn chuyện.”
“Khốn, thế tôi không phải là người à? Ba rưỡi là ba rưỡi, anh không đến không phải thằng đàn ông!”
Ô, cái bà cô này, nói năng lợm giọng, nhưng dù sao trước đây ả cũng đã từng gửi tôi sáu tin khẩn cấp, tôi đành nhận lời gặp Ức Đình.
Không rõ chuyện gì…? Tôi rũ rũ đầu, cái tên ấy lại văng ra khỏi bộ
não, em nói hay lắm, hai đường thẳng làm sao có giao điểm? Hay vì việc
Ức Đình đã từng nhờ tôi? Tìm cho ả một tay giết người để đâm chết lão
mặt trắng Cao Thiền?
Nếu là thế tôi phải trốn thật, cuộc
đời tươi đẹp của tôi không thể bị cô này hủy hoại! Cho dù ả đã từng nhắn cho tôi sáu cái tin.
Ức Đình trông vẫn thế, ngẫm cũng lạ,
là gái bán hoa bao nhiêu năm, ả vẫn cứ như gái tơ được cung phụng, thân
ngon còn nguyên thân ngon, da trắng còn nguyên da trắng.
Ức Đình mặc một chiếc áo trễ không thể trễ hơn màu vàng chóe, hơn nửa bộ
ngực như sắp bật ra bên ngoài, hai rãnh ngực đủ để gài vào một chiếc bút bi.
Tôi thường bị kích động, vội lấy tấm vải bố trải trên bàn kéo bùng ra để che ngực cho Ức Đình.
Ức Đình vừa thấy tôi đã lườm nguýt, tôi bụng bảo dạ con ranh này khốn
thật, tôi gây hấn gì với nó mà nó nhìn tôi hằn thù như thế?
Tôi hướng về phía ả cười cười: “Thế nào? Bà chị gặp tôi có việc gì?”
“Để tôi thở cái đã, nhìn thấy anh là tức ứ bụng, tôi mà là đàn ông, tôi bổ anh ra làm đôi! Em gì ơi, cho chị lon coca lạnh!”
Tôi với Ức Đình đã từng có lúc phải sống dưới một mái nhà, cả gần năm nay không gặp, làm sao mắc ân oán gì với ả?
Tôi cười làm thân, lòng thầm nghĩ tội của lão Cao Thiền quá lớn, làm hỏng cả bộ não của Ức Đình.
Ức Đình mắng: “Cười cái đầu anh! Điên m…nó rồi! Lát xem anh còn cười được nữa hay không!”
“Tóm lại là có việc gì? Đằng ấy cứ