
ới em anh làm sao vậy? Cớ sao lại
tiều tụy đến thế? Nếu là khổ đau, nói với bạn mình chí ít sẽ vợi đi một
nửa.”
Tôi lắc đầu, nhắm mắt lại.
Lúc này mẹ tôi bưng cơm canh vào phòng, Tiêu Lâm nhận lấy chuẩn bị bón cho tôi, tôi nhìn cô, lấy tay đón lấy đồ ăn.
Tôi gượng ăn được một chút, nhưng cơm vừa xuống đến bụng, trong người đầy ứ, cảm thấy rất khó chịu.
Tiêu Lâm nói: “Hôm nay là Giáng sinh, lại là cuối tuần, anh có hứng ra ngoài đi một lát không? Em có thể nhìn thấy tim anh bị ốm, có khi ra
ngoài đi đi lại lại một lát sẽ tốt hơn một chút? Giáng sinh cuối cùng
của thế kỷ, anh lại muốn bỏ lỡ nằm trên giường ư?”
Giáng sinh? Sinh nhật của chúa Jesus, và tôi như một cái thi hài nằm duỗi trên giường.
Thấy tôi không biểu lộ gì, Tiêu Lâm cúi đầu nói tiếp, “Hải Đào, có đôi lời em nghĩ vẫn nên nói ra, nếu không sau này…sau này đi rồi sẽ không
còn cơ hội nói với anh nữa. Mình quen nhau từ ngày đầu tiên anh đi làm
đúng không? Còn nhớ lần ở thang máy không? Em bê một đống tài liệu trong tay, anh vẫn muốn giúp em, trước đây đã học qua một câu gọi…gọi là…là
“vừa gặp đã yêu”, tiếc rằng khi bước chân ra khỏi thang máy em mới hiểu
hết ý nghĩa của câu nói đó. Từ nhỏ bị gia đình quản lý nghiêm ngặt, lên
đến đại học lại nghĩ không lâu nữa sẽ đi du học, vì thế suốt thời gian
em không…em không hề có bạn trai thật sự. Rồi nghĩ việc làm visa trúc
trắc, thôi đành qua công ty Vân Nam, ban đầu chỉ muốn thông qua Vân Nam
nghiệm sinh chút ít về cuộc sống, nhưng lại gặp anh. Từ nhỏ lúc nào em
cũng đứng đầu lớp, gia đình cũng có điều kiện, có lẽ những yếu tố ấy đã
tạo cho em cá tính cạnh tranh mạnh mẽ. Gặp được điều mình muốn là phải
giành, phải giật lấy bằng được, em biết anh có bạn gái, chị ấy thật sự
rất đẹp, gặp chị em tự thẹn mình không bằng người, nhưng em vẫn nghĩ,
chắc chắc có chỗ em hơn chị. Vì thế…Nhưng từ lúc chúng mình đi xem phim
đến bây giờ, hơn nửa năm đã qua, anh không hề để mắt hơn đến em dù chỉ
một lần, ngay cả lần trước tổ chức sinh nhật ở nhà em…Mà thôi, tất cả
những việc này đã chứng minh anh là người đàn ông toàn tâm toàn ý, đáng
để được yêu, lần này em chịu thua, em…chọn sự bỏ cuộc, thôi cứ đi Mỹ
vậy.”
Cô một mực cúi đầu, khi nói những lời này cũng không
hề nhìn tôi. Tôi lạnh lùng ngồi nghe, không hề thốt lên lời nào. Một lát sau, cô nói tiếp: “Hai ngày nay anh không đi làm, em cũng không biết
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có điều những ngày này anh không có chút
tinh thần, ngày nào cũng rất muộn mới về, làm việc như điên, cứ như cố
tình làm lơ bản thân. Kiến thức xã hội của em kém, nhưng em không hề
ngu, lòng anh có tâm sự. Hải Đào, cứ cho là chúng ta không thành…thành
đôi, thì anh có thể coi em là tri kỷ không! Bất luận xảy ra việc gì em
cũng hy vọng anh phấn chấn lên, nhìn thấy bộ dạng anh bây giờ…” Tiêu Lâm gục đầu xuống thấp hơn, hai hàng nước mắt tự dưng chảy ra, nhỏ xuống
bàn tay cô.
Tôi vỗ vỗ lên tay cô, nói: “Biết rồi, anh cảm ơn em.”
Tôi vừa mở miệng, dòng nước mắt thứ hai lại lăn xuống bàn tay.
Tôi không nói gì thêm nữa, nói thêm lại làm cô khóc, đàn bà vẫn cứ là đàn bà, tôi bỏ đi rửa mặt.
Trước khi về Tiêu Lâm hỏi tôi: “Sáng thứ hai anh đi làm được không?”
“Không biết, có thể có, còn em, bao giờ xin nghỉ việc?”
“Trước tết anh ạ, cuối năm nhiều việc, giám đốc Vương lúc nào cũng
đối xử tốt với em, em chưa đề cập chuyện này với ông ấy.”
Tôi không hề tiễn cô, chỉ nghe lúc mẹ đóng cửa dặn:
“Con gái, cảm ơn cháu, không có cháu Tiểu Đào không thèm ra khỏi giường, cháu nhất định năng đến thăm nhé!”
Một người đi rồi, lại thêm một người nữa ra đi, Diệp Tử,
Tiểu Ngọc, Tiêu Lâm, ba người đàn bà dày vò tôi thịt da nhão
nhời xong, bình thản bỏ tôi mà đi.
Cho dù tôi có mắc lỗi lầm lớn đến đâu, cũng phải cho tôi một cơ hội để ăn năn chứ? ghe đâu Diệp Tử đẹp như
tiên sa trong hôn lễ, hầu hết khách khứa đến dự hôm ấy trong
lòng đều thầm ngưỡng mộ “bố già” 60 tuổi. Mặt “bố già” phơi
phới hạnh phúc, thầm thì bên tai Diệp Tử: “DARLING, cưới em làm vợ là lựa chọn chuẩn xác nhất cuộc đời anh.”
……
Sau đó Tiểu Vân nói gì nữa tôi đều không biết, chỉ có một
điều là quan trọng: Diệp Tử đã lấy người khác. Tất cả những
thứ trong quá khứ, tất cả những yêu đương gắn bó, phút chốc
bị thực tại xé tan. Những mảnh vụn vỡ tung bay rơi vãi phủ
đầy đầu đầy người tôi.
Tôi đứng dậy ra về, Tiểu Vân nói: “Diệp Tử bảo em nhắn với anh…quên chị ấy đi.”
Tôi quay đầu lại nhìn Tiểu Vân: “Em có quên được tên của chính mình không?”
***
5 phút trước khi tiếng chuông mừng thiên niên kỷ mới cát tường
rung lên, tôi phun tung tóe một mồm rượu, liêu xiêu như thằng điên
đổ gục trước cửa nhà Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm không kịp thay quần áo ngủ, vội vàng đỡ thằng người đang
say ngật ngưỡng, chạy đi lấy một chiếc khăn ướt.
Tiếng ti vi hò reo tưng